Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh



Ngày hôm sau, Trần Minh Vương giữ đúng lời hứa công bố tin đã tìm được mắt cho Bạch Dương Vĩ.
Tất nhiên là gia đình họ Bạch vui đến độ suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Còn muốn gặp ân nhân đã cứu con trai bà một mạng, thật sự vui đến độ muốn dập đầu cảm ơn người đã hiến mắt cho con trai mình một cái.
Trần Minh Vương cũng rất uy tín, không hề giúp Sở Hòa nhận tiền.

Chỉ nói là do có người cung cấp, vợ chồng họ Bạch chỉ cần dùng số tiền đó xây một trại trẻ mồ côi, giúp đỡ những đứa trẻ không cha không mẹ khác là được.
Đối với sản nghiệp nhà họ Bạch thì có xây thêm mười cái trại trẻ mồ côi cũng không thành vấn đề.

Vợ chồng họ Bạch đương nhiên đồng ý.
Người làm ở nhà nghe tin này cũng rất vui, ai nấy cũng đều nói rằng Dương Vĩ được quý nhân phù hộ.
Chỉ có Tiểu Ái Nhi nghe tin này lại cúi gằm mặt, nửa chữ cũng không nói.
Tình hình sức khỏe của Bạch Dương Vĩ rất khả quan.


Ba ngày nữa có thể làm phẫu thuật thay mắt.

Nhưng Sở Hòa lại yêu cầu hôm nay bác sĩ phẫu thuật đôi mắt của mình.
Sở Hòa mặc bộ đồ màu xanh dùng cho phẫu thuật, ngồi trên giường bệnh để bác sĩ kiểm tra.
Trần Minh Vương dùng đèn soi con mắt cậu.

Cùng vài y tá đứng bên cạnh đã được mua chuộc để giữ kín chuyện này nói vài câu.
"Y tá vừa tiêm thuốc mê vào người cậu, sau khi phẫu thuật xong chúng ta sẽ đưa mắt giả vào bên trong cậu cho có thẩm mỹ một chút.

Chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Sở Hòa ngồi trên giường gật đầu, nắm chặt lấy chiếc vòng tay quý giá hình ngôi sao vừa được Tiểu Ái Nhi trả lại nhét vào tay bác sĩ.
Trần Minh Vương nhíu mày hỏi.
"Cái gì đây!"
Sở Hòa đưa tay, làm kí hiệu ngôn ngữ.
"Tôi không có tiền ở trong người, đây là thứ rất quý giá.

Ngài hãy mang nó bán đi, sau đó trả tiền tôi đã mua chuộc các y tá giữ bí mật giúp tôi"
"Tôi..."
Trần Minh Vương không muốn nhận, định trả lại.

Nhưng mà Sở Hòa đã rất bình thản nằm xuống giường phẫu thuật, hoàn toàn không cho ông nói thêm một câu nào.
Thuốc ngủ bắt đầu ngấm vào cơ thể, Sở Hòa mê man.

"Sau này cậu sẽ là người làm của tôi!"
"Bị câm thì có làm sao? Tôi cho cậu đi học, cậu biết viết chữ tôi có thể đọc.

Chúng ta là anh em tốt"
"Không ai được phép bắt nạt Sở Hòa."
"Hòa...tôi đi nước ngoài một thời gian, ngoan ngoãn đợi tôi về.


Nếu nhớ tôi có thể gọi video"
"Sở Hòa, tôi về rồi"
"Chúng ta đi tham dự đám cưới cùng nhau đi"
"Hòa, sinh nhật vui vẻ!"
"Hòa! Tôi đưa cậu đi biển..."
Trong kí ức đang ùa về, những hình ảnh thật đẹp từng hiện lên.

Nam nhân kia đã từng đối với cậu rất tốt.

Quá khứ của Sở Hòa thật sự rất đẹp.
Nếu hiện tại có chút khó khăn, vậy thì cứ dựa vào quá khứ mà sống vậy.
Hiện tại cậu nhận ra thêm một điều.

Có lẽ cậu đã nên buông bỏ Bạch Dương Vĩ.
Chết tâm là điều tốt nhất, không vấn vương.

Không đau khổ.
Cậu không sống vì Bạch Dương Vĩ của hiện tại, mà cậu sẽ sống của những ngày tháng trong quá khứ.

Những ngày tháng vui vẻ của từng thước phim tua ngược.
Sau này hiện tại lẫn tương lai của Bạch Dương Vĩ có lẽ sẽ không còn Sở Hòa.
Cậu bây giờ sống cũng không thể chăm lo cho hắn, đến cả bữa cơm cũng không thể nấu tử tế được nữa rồi.

Vậy Sở Hòa còn tư cách yêu Dương Vĩ sao?
Sở Hòa nằm trên bàn phẫu thuật, chính thức chìm vào mê man.

Bác sĩ cũng tiến hành phẫu thuật.

Trên giường bệnh, Bạch Dương Vĩ an tĩnh nằm trên giường trắng toát cắm ống thở.

Không hề có một chút tiếng động nào phát ra.
Sáng sớm hôm nay có nắng nhưng trời lại có gió lớn.

Bên ngoài cửa sổ của bệnh viện, hai con chim bay lượn cùng nhau nhưng rất nhanh đã có một con lặng lẽ bay theo phía sau con còn lại.

Như thể đang bảo vệ con ở phía trước vậy.
Tiếng chim kêu chích chích ngoài trời.

Một ngón tay của Bạch Dương Vĩ khẽ động.
----****----
Thím Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng vàng chiếu xuống sân vườn.

Khoảng sân vườn rộng lớn đó đã từng có Sở Hòa và Bạch Dương Vĩ vui cười nói chuyện.
Đã từng có một ngôi nhà đầy ắp tiếng cười chưa từng phân biệt đâu là chủ đâu là tớ.
Vậy mà chỉ mới hai ngày, hoa trong vườn bắt đầu héo rũ.

Khoảng sân vườn cũng trở nên lạnh lẽo đến lạ.
Thím Hoa luyến tiếc cùng Minh Tuấn nhìn xuống, bà khẽ thở dài nói.
"Sao bây giờ Sở Hòa chưa về nhỉ? Thiếu cậu ấy căn nhà cứ trống vắng làm sao.

Hy vọng mọi chiều đều thuận lợi..."


Nhấn Mở Bình Luận