Bạch Dương Vĩ vừa đi chưa đến vài bước đã có người giữ lại, tâm trí hắn giờ đây chỉ đặt lên Sở Hòa.
Những người khác dám chặn đường hắn, nhất định hắn sẽ đánh người đó.
Bạch Dương Vĩ quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc rách rưới giữ chặt vai hắn.
Bạch Dương Vĩ cả mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn người đàn ông kia càng không có thiện cảm.
"Ông muốn cái gì?"
Bạch Dương Vĩ khó chịu ra mặt hỏi, người đàn ông kia cũng không sợ hắn.
Rất thẳng thắn đáp.
"Cậu chẳng phải là người thời gian gần đây xuất hiện trên tivi sao? Bỗng dưng đến đây bắt cóc cậu câm là thế nào?"
Cậu câm mà người đàn ông kia vừa nhắc đến dĩ nhiên là Sở Hòa.
Thời gian gần đây người đàn ông vô gia cư này luôn bao bọc giúp đỡ cậu, nếu không nhờ ông ấy có lẽ Sở Hòa thật sự đã bỏ mạng giữa đêm đông rồi.
Bạch Dương Vĩ vẫn ôm chặt Sở Hòa không buông, mặc kệ cậu vùng vẫy.
Hắn vẫn nhìn người đàn ông kia mà đáp.
"Cậu ấy là của tôi! Ông là ai?"
Lời nói của Bạch Dương Vĩ nói ra như là điều dĩ nhiên vậy, nhưng người đàn ông kia có vẻ không tin.
Mặt mũi nhíu lại đáp.
"Tôi là Chu Tây, cậu câm là do tôi nhặt được ở bên đường.
Nếu là người nhà của cậu, hà cớ gì để cậu ta sống giở chết giở ở ngoài đường một tháng.
Lúc tôi nhặt cậu ta thì chỉ còn nửa cái mạng"
Quả thật Chu Tây một tháng trước đang trên đường về lại ga tàu điện ngầm ngủ thì bắt gặp Sở Hòa nằm trên đường, đôi chân đầy vết thương bị rỉ máu.
Cả người thở dốc như thế sắp chết đến nơi.
Sau đó Chu Tây tốt bụng mang cậu về ga tàu, chia cho cậu nửa cái bánh bao, còn nhường cho cậu cái mền duy nhất đã đi theo ông bao lâu nay, giúp cậu rửa vết thương ở chân qua loa một chút xem như mới giữ được cái mạng.
Ông cũng cố gắng hỏi cậu nhiều thứ về gia đình, nhưng Sở Hòa chỉ toàn lắc đầu.
Sau đó Chu Tây nhận ra Sở Hòa không những bị mù còn bị câm, ông cứ nghĩ là do cậu tật nguyền nên bị người ta đuổi đi.
Nhìn thế nào cũng thấy Sở Hòa đáng thương nên mang cậu đi theo cạnh mình.
Sở Hòa cũng rất ngoan, ông cho cái gì cũng đều ăn.
Cả người lúc nào cũng ngây ngây dại dại, Chu Tây còn tưởng cậu bị ngốc.
Nhưng mà bây giờ Bạch Dương Vĩ xuất hiện.
Khỏi phải nói về độ giàu của hắn ở thành phố này ai không biết? Việc Sở Hòa liên quan đến người này khiến Chu Tây không khỏi có chút bất ngờ.
Chỉ sợ Bạch Dương Vĩ mang một kẻ câm về hành hạ thì tội nghiệp.
Mà Bạch Dương Vĩ nhìn Chu Tây, đôi mắt ông đượm buồn như có vẻ tâm sự.
Hắn cũng biết nếu không có người đàn ông này có lẽ Sở Hòa không thể sống ngoài xã hội quá một tuần, cho nên hắn cố gắng kìm sự hung dữ của mình lại.
Để lại cho Chu Tây vài lời nhắn.
"Sở Hòa là người của tôi, một tháng trước tôi bị tai nạn thì em ấy bỏ đi.
Nếu không muốn lấy tiền hay cần gì giúp đỡ thì đến công ty Bạch thị, còn không thì cứ đến biệt thự Cầm Cầm ở đường X, phố X.
Nơi đó là nhà tôi, tôi sẽ để ông đến thăm Sở Hòa"
Bạch Dương Vĩ bây giờ rất vội về nhà, hắn không có thời gian nói chuyện với những người ngoài.
Hắn muốn ôm Sở Hòa, chăm sóc cậu cả một đời.
Sở Hòa có vẻ sức lực đã rất yếu, vùng vẫy một hồi rồi cùng ngưng, chỉ có thể nằm trong lòng Bạch Dương Vĩ thở dốc.
Bạch Dương Vĩ cũng nhận ra được hơi thở của Sở Hòa vừa gấp gáp lại có chút yếu ớt, hắn nhỏ nhẹ nói vào tai cậu.
"Em nghỉ ngơi một chút đi.
Hiện tại sức lực của em không thể phản kháng được đâu, chi bằng chúng ta về nhà cho em dưỡng sức, sau đó rồi phản kháng anh có được không ?"
"Khụ...hộc...khụ...khụ..."
Bạch Dương Vĩ vừa nói vài câu Sở Hòa đã ho sặc sụa, hắn còn tượng cậu bị bệnh nặng.
Cấp tốc ôm người vào lòng rồi đặt vào trong xe.
"Hòa! Ngoan một chút, về nhà anh đưa em đi khám bệnh!"
Bạch Dương Vĩ ngồi lên xe, nhanh chóng rời đi.
Sở Hòa ngồi ghế phụ, mệt mỏi nhắm mắt.
Hắn đạp chân ga, nhanh chóng lái xe về căn biệt thự của chính mình.
Cánh cổng biệt thự đã mở sẵn như thể đang chờ đợi hắn về nhà.
Bạch Dương Vĩ lao thẳng xe vào sân, sau đó lấy áo khoác của mình bao bọc Sở Hòa lại.
Nhanh chóng bế vào bên trong nhà.
Nhưng còn chưa đến phòng khách, tiếng của Bạch phu nhân đã vang lên.
"Mày còn dám mang thằng chết tiệt kia về đây à!?"