Bạch phu nhân vừa bước ra cửa, đã thấy Bạch Dương Vĩ bế Sở Hòa nằm trong lòng, khỏi phải nói là bà tức giận đến nhường nào.
Chuyện Bạch Dương Vĩ cùng Tiểu Ái Nhi đồng loạt hủy hôn đã khiến vợ chồng nhà họ Bạch tức đến nhường nào.
Bạch Nhân thì giận đến độ tăng huyết áp, đang phải nằm ở nhà được bác sĩ chăm sóc.
Thái Tuế Vân vừa nghe nói Bạch Dương Vĩ đã có tình yêu mới, Tiểu Ái Nhi cũng không muốn cái đám cưới này nữa.
Cha mẹ của cô cũng ủng hộ con gái.
Dù sao hạnh phúc của một đời người mà, tự nguyện đôi khi còn rơi nước mắt huống gì đây là bị ép cưới.
Hạnh phúc con cái tự quyết định, cha mẹ họ Tiểu cũng muốn con mình có được hạnh phúc.
Không cưới thì không cưới, miễn cả hai đều không muốn thì không cần cưới.
Cứ làm bạn tốt là được.
Thế là Tiểu Ái Nhi và Bạch Dương Vĩ chính thức trở thành bạn tốt.
Chuyện đám cưới không thể diễn ra.
Nhưng Thái Tuế Vân lại không nghĩ vậy, bọn họ tiêu tốn bao nhiêu tiền giấy mặt vào báo chí, bây giờ hủy hôn chỉ vì con trai mình yêu người làm.
Chuyện này lọt ra ngoài có khác gì tự làm mất mặt mũi nữa đâu.
Bà định đến biệt thự tìm con trai nói chuyện, nào ngờ còn chưa kịp ngồi xuống ghế đã thấy Bạch Dương Vĩ mang Sở Hòa cả người rách rưới dơ bẩn về nhà.
"Tôi đúng là có mắt như mù, nuôi ong tay áo.
Ngày xưa tôi không nên tốt bụng nhặt cậu về.
Cậu trả ơn tôi bằng cách biến con trai tôi thành người đồng tính sao hả cái tên hồ ly tinh này?"
Sở Hòa mặc dù rất mệt, cơ thể khó chịu nhưng không phải là mất hoàn toàn ý thức.
Cậu vừa nghe Thái Tuế Vân mắng mình, trong lòng có chút khổ sở muốn vùng vẫy.
Nhưng mà sức lực của cậu hiện tại yếu đến độ giết một con kiến còn khó, huống gì nói đến chuyện vùng vẫy.
Bạch Dương Vĩ nhận ra Sở Hòa đang khó chịu, liền siết chặt cậu thêm một chút nữa.
Hắn nhìn Thái Tuế Vân nói.
"Mẹ! Có chuyện gì hôm khác chúng ta cùng nói.
Hiện tại con đang bận!"
Bạch Dương Vĩ từ trước đến nay luôn có hiếu với bà, cũng chưa từng tránh né bà.
Hiện tại hắn dám cãi bà.
Thái Tuế Vân vứt bỏ hình tượng cao quý xuống, bắt đầu mắng.
"Con đúng là bị điên rồi, cất công đi tìm cậu ta về làm gì? Bộ không có cậu ta là con chết sao? Mau đặt cậu ta xuống, có phải là xác chết đâu mà để người khác bế!"
"Mẹ..."
"Sở Hòa, tôi nói cậu mau đi xuống khỏi người con trai tôi.
Cậu bị điếc sao?"
Thái Tuế Vân lao đến, muốn dùng áp lực của mình để dọa Sở Hòa, từ trước đến nay Sở Hòa vẫn luôn sợ hãi bà.
Hiện tại trong tiềm thức nghe thấy của Thái Tuế Vân, cậu mơ màn muốn thoát khỏi Bạch Dương Vĩ thật.
Thái Tuế Vân cùng lao đến muốn giằng co với hắn.
Bạch Dương Vĩ hết cách đành né tránh, sau đó hét lên.
"Mẹ! Đủ rồi, cuối cùng mẹ có xem còn là con không? Mẹ còn nhân tính không hả?"
Lần đầu tiên trong đời Bạch Dương Vĩ hét lên với Thái Tuế Vân, khiến bà không khỏi sững người.
Đôi mắt hiện rõ lên sự kinh ngạc.
"Con...con dám vì Sở Hòa mà mắng ta, con tính tạo phản có đúng không? Mẹ nói cho con biết trước, nếu không mau đi xin lỗi Tiểu Ái Nhi thì sau này đừng nhìn mặt ta"
Bạch Dương Vĩ nhìn người ở trước mắt, hóa ra là bà vẫn muốn làm hắn làm theo ý bà.
Thái Tuế Vân thật sự luôn độc đoán đến như vậy.
Thật ra Bạch Dương Vĩ luôn nhờ có sự ấm áp của Sở Hòa mà không bị lạnh lùng hoàn toàn như cha mẹ mình.
Hắn thật ra không phải người gồng gánh tất cả, mà tất cả sự gánh đều mang tên Sở Hòa.
Hắn hiện tại không cần gì nữa, chỉ cần một mình Sở Hòa là đủ rồi.
"Mẹ, mẹ còn chưa hiểu sao? Nếu không có Sở Hòa, người bị mù chính là Bạch Dương Vĩ.
Mẹ nghĩ rằng trên đời này làm gì có chuyện bán mắt mà không lấy tiền.
Ngoại trừ đó là người thân hoặc là người yêu con trai mẹ rất nhiều.
Mẹ, nếu mẹ muốn cắt đứt quyền thừa kế của con thì cứ cắt đi.
Con mang Sở Hòa đi nơi khác sống"
"Con..."
Thái Tuế Vân bị nói đến không thể đáp lại được chỉ có thể tức đến nghẹn họng.
"Khụ..."
Sở Hòa lại bắt đầu ho liên tục, xem ra là sức khỏe đã yếu đến báo động rồi.
"Anh mang em lên phòng! Ngoan.
Quản gia, gọi bác sĩ giúp tôi"
Bạch Dương Vĩ lo lắng cận xảy ra chuyện, trực tiếp không lách người tránh né Thái Tuế Vân, mang Sở Hòa về phòng