Lúc Hải Thiên quay trở lại, Nguyệt Vy đã ngồi dậy từ bao giờ.
Rèm cửa vén lên, ánh nắng ngoài cửa lọt vào, ngả lên mái tóc đen dài hờ hững ngang vai của cô.
Khuôn mặt Nguyệt Vy tái nhợt, sắc môi trắng bệch một màu, dáng vẻ yếu ớt đến dọa người.
Đêm qua cô khóc rất nhiều thế nên đến bây giờ mi mắt vẫn còn sưng, bộ dạng của Nguyệt Vy bây giờ tiêu tụy đến đáng thương.
Cả người chìm trong sự trầm lặng, yên tĩnh đến lạ thường, đến khi hắn vào cô cũng không buôn nhấc mi lên, hai mắt thẫn thờ vô định tựa như đang suy tư chìm vào thế giới nào đó, một thế giới chỉ có riêng cô.
Hắn trở nên thừa thãi, trở nên vô hình lạc lõng trong chính sự gần gũi bây giờ.
Ngỡ như rất gần mà hóa ra lại xa đến tận cùng.
Hải Thiên đặt hộp cháo lên bàn, lúc nãy vốn dĩ hắn định mua thêm sữa cho cô nhưng lại lo để cô ở một mình có chuyện gì không hay xảy ra thế nên vội vội vàng vàng quay trở về, một màn thoi thóp co giật của Nguyệt Vy tối qua vẫn còn ám ảnh lấy tâm trí hắn, để cô ở một mình như vậy hắn thật lòng không yên tâm chút nào.
Thế nhưng...Không phải lúc nào yêu cũng được đáp lại, không phải lúc nào cho đi cũng nhận về tương xứng.
Tình cảm không thể cưỡng cầu, cứ cố chấp ôm lấy cây xương rồng sẽ càng chuốc lấy đau đón, tổn thương mà tổn thương lại càng khó buông bỏ.
Có lẽ điều khó khăn nhất với Hải Thiên bây giờ chính là buông tay Nguyệt Vy.
Buông tay đồng nghĩa với kết thúc.
Có những điều chỉ nghĩ thôi đã đau đến nhói lòng.
Vậy thử hỏi, khi xảy ra sẽ còn khổ sở như thế nào nữa.
Lặng lẽ buông một tiếng thở dài, Hải Thiên bước vào trong.
Thế gian này, người khiến chúng ta nhớ mãi không quên không phải là người khiến ta cười ta vui mà chính là người làm chúng ta đau lòng, đau đến tâm can phế liệt.
Đó là nghịch lí xong cũng là quy luật không thể chối bỏ.
Bởi vì tổn thương càng dai dẳng bao nhiêu thì càng khó quên bấy nhiêu.
Không gian chìm vào yên lặng, không biết qua bao lâu, Hải Thiên mới nghe thấy giọng nói buồn buồn của Nguyệt Vy: "Hải Thiên, chúng ta đừng lại được chưa?"
Nắng ngoài cửa chen vào phòng bệnh, không gian phảng phất chút trầm lặng yên tĩnh.
Giọng Nguyệt Vy nhàn nhạt, nhẹ nhàng như gió thoáng qua tai.
Vẫn là giọng nói đó nhưng sao lại xa lạ đến tận cùng.
Hải Thiên ngồi bất động, ánh mắt chuyên chú nhìn cô: "Ý em là gì"
Nét mặt Hải Thiên hiện lên chút ảm đạm.
Hắn nắm lấy tay cô, chợt nhận ra bàn tay Nguyệt Vy lạnh ngắt, cái lạnh như đảm thẳng vào tìm hắn, Nguyệt Vy muốn rút tay về mấy lần nhưng Hải Thiên không cho.
Hắn còn cố tình nắm chặt hơn, bức ép cô nhìn hắn: "Làm sao vậy, em không khỏe chỗ nào sao?"
Hắn sốt sắng muốn sờ thử trán cô xem nhiệt độ thế nào nhưng Nguyệt Vy lập tức tránh đi, bàn tay hắn hờ hững ở không trung, chênh vênh vô định.
"Em sao vậy?"
Hắn lo lắng nhìn cô.
Nguyệt Vy không nhìn hản lãnh đạm trả lời: "Kết thúc tất cả đi Hải Thiên, mọi chuyện đã đi đến mức nào rồi, anh còn cố chấp lảng tránh nữa sao?"
Hải Thiên trâm mặc, cả người như phủ một tầng giá sương băng lãnh đến tận cùng, bàn tay khẽ run lên, cố chấp giữ lấy tay Nguyệt Vy.
Nguyệt Vy cố hất tay Hải Thiên ra nhưng hắn cứ như đứa bé muốn giữ chặt đồ chơi của mình, giữ khư khư không chịu buông tha.
Cô giận dữ quay sang nhìn hắn thấy hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh đó, đôi mắt yếu ớt lóe lên chút sinh khí, cô nhìn hắn chăm chăm tựa như muốn xuyên qua năm dài tháng rộng trở về những năm tháng xưa tìm lại một Dương Hải Thiên cô đã từng thương, từng yêu rất nhiều.
Ánh mắt cô chùng xuống, nhập nhòa ánh nước trong veo: "Đủ rồi, quá đủ rồi.Hải Thiên.."
Môi Nguyệt Vy run run: "Anh còn muốn thế nào nữa, anh còn muốn thế nào nữa đây"
Nguyệt Vy gần như hét lên.
"Anh còn muốn ép buộc tôi đến mức nào nữa? Hải Thiên, anh đổi xử với tôi như vậy, lẽ nào lương tâm của anh không cần rứt sao? Hả? Anh nói đi"
Tương lai, tất cả dự định của cô đều vì Hải Thiên mà chậm trễ.
Tại sao ông trời lại để cô gặp Hải Thiên, tại sao lại để cô gặp phải hắn chứ.
Nước mắt Nguyệt Vy rơi lã chã, ánh mắt chất đầy uất hận chăm chăm nhìn Hải Thiên, ngực phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp, ngay cả hô hấp cũng cực kì khó khăn.
"Trương Mỹ Nhi đã có thai rồi.Đứa bé là con của anh.Dương Hải Thiên, mọi chuyện giữa tôi và anh xem như chấm dứt, từ nay về sau, đừng ai làm phiền làm phiền cuộc sống của ai.Chúng ta kết thúc ở đây..."
Thấy hắn vẫn cố chấp giữ chặt tay mình, Nguyệt Vy lập tức dùng sức gạc bàn tay Hải Thiên ra, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ bỏ qua tất cả cho anh, không một lời oán hận, cũng sẽ không nói với Mỹ Nhi chuyện giữa tôi và anh.Cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, xem như chưa từng gặp nhau.Tôi sẽ không tìm anh và xin anh...cũng đừng tìm tôi, trách nhiệm của anh bây giờ là làm chồng làm cha, điều này có lẽ không cần tôi nhắc anh cũng hiểu rõ mà...
có đúng không?"
Bốn bề không gian yên lặng, đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng hít thở phập phồng của Nguyệt Vy, còn Hải Thiên hắn như một pho tượng đẹp đẽ không nói một lời, cũng không phản ứng.
Ánh mắt hắn ẩn nhẫn tựa như đang kìm nén một mãnh liệt nào đó, môi mím chặt một đường đè nén cơn sóng dữ đang sục sôi trong tâm can.
Không biết qua bao lâu, tưởng chừng như không đợi được nữa, Nguyệt Vy vừa định lên tiếng thì chợt nghe thấy giọng nói lãnh đạm của ai kia.
Một câu của hắn làm Nguyệt Vy tức đến nổ phổi.
"Nếu em cảm thấy khỏe rồi thì chúng ta về nhà"
Về nhà? Vẽ nhà ư? Cô đã nói đến mức này rồi mà.
Nguyệt Vy rưng rưng nước mắt, ánh mắt chất đầy ấm ức, cô gần như bật khóc, giọng nói nghẹn ngào khổ sở: "Tôi không về, tôi không muốn về.Hải Thiên anh đừng như vậy nữa"
Hải Thiên giống như không nghe thấy lời oán trách của cô, hản võ nhè nhẹ sau lưng cô, nhẹ nhàng đón cô vào lòng, ân cần dỗ dành hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ, Hải Thiên càng dịu dàng Nguyệt Vy càng khóc đến lợi hại.
Cô nghĩ mình đã nói đến mức này Hải Thiên sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ tỉnh ngộ, sẽ chịu buông tha cô thế nhưng Nguyệt Vy quên mất rằng sự cố chấp độc đoán của Hải Thiên kinh khủng đến mức nào.
Trừ khi hẳn muốn còn nếu không cô có giãy dụa bài xích như thế nào cũng vô ích.
Sáng ngày hôm sau, Hải Thiên làm thủ tục xuất viện đưa Nguyệt Vy về nhà.
Ngồi trên xe ô tô, nhìn cảnh vật trên con đường quen thuộc từng chút trôi dạt về phía sau, ánh mắt cô nhuốm một màu ảm đạm.
"Em muốn ăn cái gì?"
Đèn đỏ, xe dừng lại, hắn quay sang hỏi cô.
Nguyệt Vy đưa mắt nhìn ra cửa xe, giống như không nghe thấy, cũng không lên tiếng, trước sau đều là một vẻ lạnh lùng hờ hững.
Hải Thiên cũng chẳng vì thế mà giận dữ, hẳn nhẹ nhàng nói tiếp: "Chúng ta đi ăn món Nhật có được không? Ngày trước em rất thích ăn đồ Nhật?"
Nguyệt Vy im lặng, cô khép mi không nhìn hắn lấy một lần.
Hải Thiên vẫn kiên trì.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!