Hải Thiên vỗ vỗ má cô, giống như đang nói chuyện với trẻ con: "Hỏi nhiều như vậy làm gì, tóm gọn lại chúng ta phải đi khỏi đây?"
Hản gắng từng từ một: "Ngay bây giờ"
Hải Thiên vừa nói vừa mặc đồ vào cho Nguyệt Vy, động tác thành thạo lưu loát, hắn chăm Nguyệt Vy từ đầu đến chân, ăn mặc ngủ mọi việc đều một tay hắn làm, dĩ nhiên những việc như thế này Hải Thiên hết sức quen thuộc.
Xem cô giống như trẻ con, không để cô làm gì, mọi vấn đề đều năm trong tầm kiểm soát của hắn.
Cuộc sống của cô cứ như vậy bị Hải Thiên xoay chuyển trong lòng bàn tay, đi đâu làm gì và bây giờ là ở đau cũng theo ý hẳn.
Nguyệt Vy cứng đơ như tượng sáp, máu trên mặt trút nhanh không còn một giọt, ánh mắt vô hồn thẫn thờ nhìn về phương xa.
Trong phòng yên ắng đến lạ kì, nếu bây giờ một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng kim rơi.
Sự ngột ngạt đè nén hai con người trong một thế giới riêng biệt, động tác của Hải Thiên ngày một gấp gáp, hắn rất vội giống như đang lo lắng điều gì.
Chiếc váy tròn qua đầu, hắn cầm lấy tay cô luồn vào tay áo, cứ như thế cô như một con búp bê vải mặc kệ Hải Thiên muốn làm gì thì làm.
Cô hoàn toàn ngây dại, thất thân như người mất hồn, không nói không động đậy, tay chân chuyển sang mềm nhũn, mãi đến khi Hải Thiên chuẩn bị xong xuôi, định kéo cô ra khỏi phòng, Nguyệt Vy mới định thần lại.
Giống như bị ai tạt cho một gáo nước lạnh, người run lẩy bẩy sợ hãi rụt tay về, cô hốt hoảng lùi về sau.
Bàn tay Hải Thiên hờ hững giữa không trung, bước chân hắn dừng lại, Hải Thiên quay người nhìn cô, con người lóe lên tia sáng kinh diễm quỷ dị: "Làm sao vậy?"
Ánh mắt Hải Thiên dán chặt lên cô gái nhỏ nhắn đang đứng cách hẳn ba bốn bước chân, nhìn chăm chăm không rời đi, Nguyệt Vy bị ánh nhìn của hắn dọa cho run rẩy.
Cô ấp úng đến líu lưỡi không nói được tiếng nào, chỉ có thể lắc lắc đầu thể hiện sự phản kháng của mình.
Cô không muốn đi, không muốn đi đâu nữa, bây giờ điều cô muốn chỉ là được trở về nhà, được tự do.
Cô ngước đôi mắt trong veo nhìn hắn, trong mắt viết đầy van xin khẩn cầu, môi hồng hé mở, lắp bắp một hồi mới thốt ra mấy từ: "Không...không...đi"
Nói đến đây, viền mắt đã đỏ lên, cô lắc đầu tiếp tục lùi về sau đứng càng lúc càng xa Hải Thiên.
Sắc mặt hắn bây giờ đã khó coi đến cực điểm, lạnh lẽo u ám vô cùng.
Cô gái nhỏ mềm mại đáng yêu trong chiếc váy hoa nhí màu vàng nhạt, chân váy phủ quá gối để lộ cặp chân trắng mịn nhỏ xinh, đôi tay mảnh dẻ xoắn tít trước người, trên đó đến giờ vẫn còn vài dấu vết xanh tím hệt như vừa trải qua một vụ xô xát nào đó, không ai biết rằng, sở dĩ vết bầm đó là do phản kháng mà ra, Hải Thiên luôn trấn áp cô bằng cách giữ chặt tay cô lên đỉnh đầu, nếu không trói thì cũng cố định rất chặt.
Nguyệt Vy càng lì lợm vẫy vùng hắn càng dùng sức, da thịt cô mềm mỏng, nắm một chút đã đỏ lên, nhiều lần như vậy vết bầm trên người chuyển sáng xanh tím ứ máu.
Chuyện này cũng có gì ngạc nhiên, từ lúc ở cạnh Hải Thiên bây giờ, hai cổ tay của cô chưa bao giờ ngừng xuất hiện mấy dấu vết này.
Ánh mắt Hải Thiên dừng ở đôi tay đang xoắn chặt trước người của cô, ở khoảng cách này hắn vẫn có thể thấy được những vết bầm đáng thương đó, bỗng chỗng trong tâm nảy lên chút xót xa, hãn hít sâu một hơi, đè nén sự tức giận khủng khiếp trong ngực, phải nói rằng tâm trạng của hắn bây giờ rất tệ, ngàn vạn lần cô đừng khiêu chiến giới hạn của hẳn nữa, đã quá đủ rồi.
Sau vài giây ổn định, Hải Thiên mới dịu giọng nói với Nguyệt Vy: "Ngoan, đừng chọc anh giận nữa, lại đây nào."
Hắn vẫy vẫy tay với Nguyệt Vy, cử chỉ nhu tình gần gũi nhưng trong mắt Nguyệt Vy lại cực kì đáng sợ, cô nhìn hẳn giống như đang nhìn ma quỷ, khắp nơi trên khuôn mặt đều tràn ngập sợ hãi kinh khiếp.
Nguyệt Vy nhìn hẳn, trong mắt cất đầy tuyệt vọng thê lương, cô lí nhí van nài: "Anh cho em về đi, Thiên, anh cho em về nhà đi.Anh không thể cưới em....vậy xin anh thả em, đừng bắt em đi đâu nữa, không nên...không nên, Thiên chúng ta thực sự không có tương lai.Xin anh đừng ép em nữa, em không muốn đi đâu nữa, em chỉ muốn về, em muốn về thôi"
Nguyệt Vy đứng đưa lưng vào tường, nước mắt lăn dài trên má, môi hồng run rẩy cố thế nào cũng không đè nén được tiếng khóc đang bật ra, ai vai co rụt lại run lên từng hồi, bộ dạng của cô bây giờ giống như một con thú nhỏ bị thương bị người ta đồn vào đường cùng.
Tội nghiệp là thế, đáng thương là thế nhưng người nào đó lại chẳng hề xót xa.
Cô càng khóc, vẻ mặt hắn càng u ám lạnh lẽo.
Như là cảm nhận được sự tức giận của hắn, Nguyệt Vy ớn lạnh cả người, giọt lệ tựa như tủy tỉnh óng ánh vương trên mị, rơi xuống từng giọt từng giọt, Hải Thiên vân không nói gì, không gian truyền đến tiếng khóc nhỏ đáng thương của cô gái.
Nguyệt Vy bị ánh nhìn của Hải Thiên làm cho khiếp đảm.
Con ngươi hắn vừa sáng quắc vừa thâm sâu, tựa như biển lớn muốn nuốt chửng cô.
Nguyệt Vy thấy hẳn không im lặng không nói gì thì vừa lo vừa sợ, nhưng cô biết nếu hôm nay cô thỏa hiệp thì mọi thứ xem như sụp đổ.
Vậy nên mặc cho sự run sợ đang gào thét ăn mòn lí trí, Nguyệt Vy vẫn cố gắng đả động đến tâm tưởng Hải Thiên, hi vọng sẽ làm hắn xoay chuyển.
Cô lau sạch nước mắt trên mặt, lắp bắp nói với Hải Thiên, giọng nói không giấu được sự rụt rè e sợ: "Hải Thiên à, chúng ta...chúng ta...xem như hết duyên hết phận đi có được không? Chẳng phải bây giờ anh phải cưới Mỹ Nhi sao, cô ấy...đã có con với anh rồi mà, anh rồi phải làm cha của đứa bé....phải làm chồng của Mỹ Nhi, đó là trách nhiệm không thể...chối bỏ.Hơn nữa, cô ấy...cô ấy cũng rất tốt, xinh đẹp, giỏi giang...gia đình anh cũng rất thích cô ấy"
Ngừng một chút, cô nghẹn ngào nói tiếp: "Em không tốt, em không xinh đẹp, tính cách lại...lại hay làm anh bực mình khó chịu.em...em còn...còn không thể mang thai.Hải Thiên, anh tìm người khác tốt hơn em đi.Mỹ Nhi rất tốt, cô ấy mới...mới phù hợp với anh"
Hải Thiên vẫn cứ như vậy nhìn cô, mỗi môt câu Nguyệt Vy đều nói ra hắn đều ghi tạc vào tận tâm can, nghe rõ từng lời từng câu một, không sót chữ nào.
Nguyệt Vy đã nói hết nước hết cái rồi, bây giờ chỉ cầu nguyện sao cho Hải Thiên nhận ra sai trái, để cô rời đi mà thôi.Cô thực sự chịu đựng không nổi nữa rồi.
Không biết qua bao lâu, Hải Thiên đột nhiên bước từng bước về phía cô, Nguyệt Vy tưởng Hải Thiên định làm gì mình nhưng không cái gì cũng không có, hản thả người xuống sô pha, hai chân vắt chéo, toàn thân toát lên sự ưu nhã phóng khoáng hệt như một bậc quân vương.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!