Thấy vẻ mặt cô tái mét, hắn cười càng thêm đậm: "Thế nào, muốn không?"
Hải Thiên nhìn cô chăm chăm, một tấc không đi một li không dịch, ánh mắt sâu hun hút, sáng quắc như hình với bóng.
Nguyệt Vy theo bản năng nắm chặt mép váy, không thể diễn tả thành lời Hải Thiên bây giờ có điểm nào không thích hợp.
Từng lời hắn nói khiến cô vừa mơ hồ vừa run sợ.
Hắn rõ ràng cho phép cô đi nhưng Nguyệt Vy lại chẳng dám nhấc bước.
Thế nhưng ba giây, ba giây ư, đừng nói là ba giây đến cả ba mươi giây cũng chưa chắc cô sẽ chạy được.
Huống hồ, Hải Thiên vẫn đang ngồi đó, cô muốn chạy ra cửa nhất định phải đi qua cửa.
Hản phải chăng đang muốn đùa bỡn cô? "Đây là cơ hội duy nhất mà anh dành cho em, anh đếm từ một từ ba, nếu em có thể nhanh chân thoát khỏi căn phòng này, anh sẽ thả em đúng như ý nguyện, còn nếu không.."
Hải Thiên sờ sờ căm, cười cười nhìn cô: "Thì có lẽ kết quả em cũng tự biết rồi không cần anh nói đâu...đúng chứ?"
Hắn tiếp lời giải thích cái gọi là kết quả, hắn nói: "Từ nay về sau, đừng bao giờ nhai đi nhai lại điệp khúc nhàm chán này với anh nữa, ngừng xin xỏ van nài, ngừng khóc nháo bỏ trốn, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, nghe lời anh.Em hiểu chưa?"
Từng câu từng chữ Hải Thiên bén nhọn đâm thẳng vào tai Nguyệt Vy, rõ ràng rành mạch, dứt khoát, lưu loát, cô nghe rõ không sót chữ nào.
Nguyệt Vy cảm nhận rõ trái tim mình đang đập nhanh điên cuồng, tựa như muốn bức ra khỏi lồng ngực, sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt tái xanh: Cái 'kết quả' mà hắn nói thực sự khiến cô sợ hãi đến tột cùng, hắn rõ ràng sắp lấy Mỹ Nhi nhưng vẫn không chịu buông tha cô.Tại sao lại như vậy? Tại sao? Bao nhiêu hi vọng của Nguyệt Vy nháy mắt sụp đổ, cảm giác như sa vào đám bùn lây không thể nào thoát thân.Sắc mặt cô trút nhanh không còn một giọt máu, kinh hãi đến lắp bắp: "Anh rõ ràng không muốn để tôi đi, anh....quá đáng, tại sao lại ức hiếp người quá đáng như vậy? Hức...tại sao?"
Nguyệt Vy đáng thương lùi sát vào góc tường, nước mắt bê bết trên mặt, hai tay nắm chặt mép váy run run, hãi hùng không diễn tả thành lời.
Ba giây, ba giây làm sao có thể? Cuộc đời của cô, tương lai của sao có thể quyết định bởi ba giây ngắn ngủi này.
Không thể, không thể được.
Cô lắc đầu nguầy nguậy: "Không muốn, anh đừng đối xử với tôi như vậy, xin anh, xin anh mà"
Hải Thiên cười cười, hẳn tựa như rất thích thú với bộ dạng tuyệt vọng của cô, nụ cười trên môi càng thêm sâu, ánh mắt dạt dào hứng thú vui vẻ.
Và rồi...
"Một"
Giọng Hải Thiên nhẹ nhàng, nhàn nhạt vang đến bên tai, thanh âm vừa trong vừa lạnh hệt như gió đông tràn qua.
Nguyệt Vy như bị ai dội một thùng nước đá, cả người lạnh toát, ánh mặt ánh lên vẻ hoang mang lo sợ.
Hải Thiên, hắn...
hắn thực sự ép cô đến mức này sao?
"Hai..."
Hải Thiên cao giọng, thần trí Nguyệt Vy lập tức được kéo về, sinh khí tràn đầy trong mắt, giống như một con chuột bị mèo dí đến sau lưng chạy trối chết.
Chỉ cần ra được cánh cửa này, chỉ cần như thế hết thảy đau thương khốn khổ sẽ kết thúc tất cả.
Cô liều mạng chạy nhanh ra cửa, vừa chạy vừa cầu nguyện, ánh mắt đăm đăm nhìn lối ra, hi vọng chất đầy trong mi mắt.
Thế nhưng khi cánh cửa chỉ còn cách một bước chân, bên tai đã truyền đến giọng nói khẽ khàng ái muội, duy nhất một âm đơn bẽ bàng ngặt nghẽo đánh úp bao hi vọng của Nguyệt Vy
"Ba"
Nhẹ nhàng và rõ ràng, cùng lúc này tiếng hét tuyệt vọng của Nguyệt Vy vang lên.
Hải Thiên đã bước đến sau lưng, ngực hẳn dán chặt vào lưng cô, hai tay tóm chặt eo nhỏ, vòng tay hẳn như siêng xích quấn quanh hông trói chặt sinh mệnh yếu ớt mỏng manh, bó buộc cô trong sự ngang ngược độc tài.
Nguyệt Vy tuyệt vọng vô cùng, cô òa khóc nức nở, tiếng khóc kêu vang cả căn phòng: "Buông ra, buông ra, Dương Hải Thiên, tôi hận anh, cút đi, cút ngay.Cút!!"
Hải Thiên nhấc bổng cô lên, hai chân Nguyệt Vy hỏng đất, cô vẫy vùng quẫy đạp điên cuồng, sự tức giận khổ sở bức ép đến tận cùng khiến Nguyệt Vy càng thêm hoảng loạn.
Cô dùng hết sức mà giãy dụa, khóc đến mức ho ra, cô đánh, cô mắng, cào cấu xâu xé nhưng đổi lại tất cả những phản kháng của cô chỉ là sự dửng dưng lạnh nhạt của Hải Thiên.
Hắn cứ bộ dạng lạnh lùng bất biến đó, chỉ là đường như cảm thấy cô vẫy vùng giãy dụa quá mức phiền toái, một giây sau đó, hắn xốc Nguyệt Vy lên vai, đạp cửa hiên ngang bước khỏi phòng ngủ.
Nguyệt Vy không biết hắn đưa cô đi đâu, trong lòng càng thêm sợ hãi, cô thét đến rát cổ họng: "Bỏ tôi xuống, bỏ xuống, có ai không, cứu mạng.AAAA"
Ồn ào quá mức chịu đựng, Hải Thiên bực bội tét mạnh vào mông cô một cái.
"Bốp"
Da thịt truyền đến cảm giác râm ran rát rát, cô hoảng hốt ngừng lại một giây, giống như không tin nổi Hải Thiên sẽ làm vậy với mình.
Nhưng chỉ là một giây, tiếp đó cô lại không nhịn được uất ức, bật khóc càng dữ dội hơn, khóc đến tức tưởi thê lương, ấm ức đến mức nấc thành tiếng: "Tôi đã nói không muốn rồi mà.Hải Thiên, xin anh đừng ép tôi nữa, Hải Thiên, dừng lại, dừng lại, dừng lại đi mà"
Nước mắt tràn mi, từng giọt lã chã rơi xuống, thấm ướt cả vai áo Hải Thiên.
Hắn vẫn bước và Nguyệt Vy vẫn cứ khóc, tiếng khóc dần dần nghẹn lại trong cổ họng, nức nở từng tiếng van xin, hoảng loạn kêu vang: "Cứu tôi, có ai không, cứu tôi"
Dọc đường xuống cầu thang, cô lại thử giãy dụa vài lần nhưng lại bị Hải Thiên ngó lơ đã thế còn bị ăn liên tiếp mấy cái "tét"vào mông, đau điếng người.
"Anh đánh tôi, anh đánh tôi, tại sao lại đánh tôi, quá đáng, quá đáng"
Nguyệt Vy khóc càng thêm lợi hại.
Hải Thiên lại tét mạnh vào mông cô một cái nữa, tiếng bép giòn dã vang lên: "Hư thì đánh.Em thử khóc nữa đi, khóc nữa, anh đánh nữa"
Còn có thể vô lại hơn được không? Nguyệt Vy bị cảm giác đau rát trên mông làm cho sợ hãi, Hải Thiên dùng sức không mạnh nhưng tay hẳn rất to, liên liếp vài cái dạy dỗ như thế không đau mới là lạ.
Cuối cùng, cô cũng chịu im lặng, nhưng giống như rất ấm ức, thỉnh thoảng vẫn thút thít, cả người bị Hải Thiên xốc nổi lên vai, đầu dốc xuống, máu đổ dồn xuống não, cô cảm thấy vừa khó thở vừa choáng váng.
Ra khỏi biệt thự, đã có ô tô chờ sẵn, Hải Thiên nhét Nguyệt Vy vào ghế sau, hắn đóng mạnh cửa xe lại ngăn chặn mọi đường trốn chạy của Nguyệt Vy.
Cô choáng váng ngồi dậy, nhìn cảnh vật từng chút trôi nhanh về phía sau, trong lòng não nề tuyệt vọng, Hết, hết thật rồi.
"Em khóc cái gì, khóc như vậy còn chưa đủ hay sao?"
Nghe hẳn nói, cô càng khóc dữ dội hơn, hai tay bưng mặt, nức nở tuyệt vọng: "Tại sao, tại sao? Tại sao cứ phải là tôi? Tại sao chứ?"
Xe vẫn chạy, nắng ngoài cửa vẫn ấm áp.
Người đàn ông bên cạnh rút trong túi ra một ít khăn giấy, hắn kéo Nguyệt Vy lại gần, vừa lau sạch nước mắt trên mi cô, vừa trả lời: "Không có sao trăng gì cả.Bớt hỏi mấy câu nhàm chán lại"
Đến cả hắn cũng không biết tại sao thì cô hỏi nhiều như thế làm gì? Mọi chuyện đã đi đến mức này, hắn thực sự không còn đường lui nữa rồi, có biết lí do cũng đâu giải quyết được gì? Vô ích, tất cả đều vô ích mà thôi.
Trời nắng càng lúc càng gắt, trước tòa biệt thự nguy nga màu trắng, hai người phụ nữ một già một trẻ đứng dưới một chiếc ô màu đen.
Mồ hôi nhễ nhại tuôn đầy trên trán, chứng tỏ họ đã đứng đây từ rất lâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!