Người con gái ngã ngồi dưới sàn nhà, xung quanh đầy rẫy những thứ đồ đạc linh tinh, có thứ còn méo mó đến dị dạng, đủ để hiểu đã giằng co bao lâu.
Bình nước, cây lau nhà, tượng, ghế bàn ăn, rất giỏi, cô nhóc này tận dụng tất cả các vật dụng, đến cả tay mình cũng không buông tha.
Những ngón tay của cô đã sưng phòng cả lên.
Hải Thiên không cần suy nghĩ cũng biết cô nhóc này đang bảy trò gì? Rất giỏi.
Hắn gật đầu cười cười: "Khá lắm Vy"
Nguyệt Vy lặng lẽ nuốt nuốt nước bọt.
Bộ dạng của Hải Thiên bây giờ rất đáng sợ.
Sắc mặt hắn âm trầm dọa người, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng trầm lặng: "Bé con, nói anh nghe, em đang chơi trò gì đây, hử?"
Lạnh lẽo tập kích sống lưng, cô lắp bắp nửa ngày không nói nên lời: "Em....
Em...
không...
em"
Cô sợ hãi tột độ, đến mức cảm thấy răng môi mình đang va đập vào nhau.
Cô muốn đứng dậy, bỏ chạy ngay lập tức, nhưng hai chân mềm nhũn không chút sức lực.
Hải Thiên từng bước tới gần, cô càng kinh hãi chống tay bò về sau, lê lết trên sàn nhà, Chiếc váy trắng trên người càng khiến sự khiếp sợ của cô trở nên kinh diễm, yếu ớt như con thú nhỏ bị thương không có sức chống cự.
"Em muốn mở cửa sao không đợi anh về? Tự mình phá khóa rất mệt có đúng không?"
Lúc này Hải Thiên đã áp tới, hắn nắm cảm cô đến phát đau, một tay chế trụ gáy cô, tư thế Nguyệt Vy bây giờ rất chật vật, đầu buộc ngửa lui sau, cằm ngước lên, nửa ngồi nửa nằm trên sàn, cả người đều bị người đàn ông chèn ép.
"Hửm"?"
Hắn hỏi lại, tông giọng trầm thấp như đang đè nén giận dữ.
Nguyệt Vy chỉ có thể sợ hãi lắc đầu, sợ hãi van xin: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, không dám nữa...
không dám nữa, anh tha cho tôi, tha cho tôi."
Ánh mắt Hải Thiên càng thêm lạnh lẽo, hắn nhếch môi cười nhạt: "Không dám? Lời này em nói mấy lần rồi? Hửm?"
Nguyệt Vy ngước đôi mắt cầu xin nhìn hẳn, run run không nói thành lời, cảm bị nắm đến đau, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng xương rạn vỡ.
"Đau...
đau quá."
Cô ấm ức kêu lên, mặt mày nhăn lại thành một đoàn, Hải Thiên dường như không nghe thấy, hắn xấn tới, nâng cảm cô lên, khoảng cách giữa hai đôi môi rất gần.
Nguyệt Vy có cảm giác môi mình như trở thành một miếng thịt thơm ngon bị dâng đến miệng ác thú.
"Muốn bỏ trốn sao, dễ như vậy ư?"
Hẳn cười thật thấp thành tiếng, Nguyệt Vy nổi cả da gà, cô định mở miệng van xin nhưng tiếp đó trên môi lập tức nhưng tiếp đó trên môi lập tức truyền đến cảm giác đau đớn.
Hải Thiên cắn mạnh vào môi dưới cô, hàm răng bén nhọn ngậm chặt, day cắn.
Nguyệt Vy đau đến tái mặt, toàn thân run rẩy kịch liệt, cô thậm chí còn không có cơ hội để kêu cứu, miệng nhỏ bật ra vài tiếng nấc đáng thương: "Ưm...
ưm..."
Rất nhanh sau đó, cô đã ngửi thấy mùi tanh ngai ngái, hẳn cản đến chảy máu rồi nhưng vẫn chưa chịu buông ra.
Lông mày Nguyệt Vy nhăn lại một đoạn, cô khổ sở chống tay lên ngực hắn không ngừng đẩy ra nhưng sự đau đớn trên môi như trút cạn sức lực, không thể làm gì ngoài chịu đựng.
Một lát sau đó, trên môi lại truyền đến cảm giác tê dại, Nguyệt Vy nức nở thành tiếng.
Lưỡi Hải Thiên tiến thẳng vào đâm rách môi cô, nhanh chóng kéo cái lưỡi béo mập của cô vào miệng mình, giằng xéo dây dưa.
Tay nhỏ chống lên ngực hắn không có sức chống lại, hắn ép chặt gáy cô, khiến nụ hôn càng sâu hơn, Nguyệt Vy buộc phải ngửa đầu đón nhận nụ hôn ngang ngược đầy xâm chiếm của Hải Thiên.
Hản không cho cô cơ hội thở dốc, ôm mạnh cô, hơi thở hấp thụ ấm áp non mềm, Nguyệt Vy chẳng mấy chốc đã mềm nhũn trong lòng hắn.
Hắn giống như thú dữ muốn nuốt luôn cô vào bụng, đợi đến khi hắn hài lòng hả dạ buông ra, cánh môi Nguyệt Vy đau đến mất cảm giác.
Hơi thở hắn lượn lờ nơi chóp mũi, Nguyệt Vy lúc này đã bị một màn bạo lực khát máu của Hải Thiên dọa cho khiếp vía, cô run rẩy dưới thân hắn: "Hải Thiên, anh đừng như vậy nữa...
em sẽ không trốn, không....
Không trốn nữa"
Hắn cần còn chưa đủ, bắt đầu ngửi khắp người cô, giống như con thú dữ đang đánh giá con mồi để nhai sống.
Nguyệt Vy ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ người hắn, cô biết hẳn đã say rồi, ánh mắt Hải Thiên lúc này vừa quỷ dị vừa ma mị, lại phà phà chút hơi men, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé sưng tấy của cô hôn từng chút một: "Không trốn nữa, vậy anh...
thả em đi nhé? Được không?"
Hản nói rất nhẹ nhàng, giọng nói trầm khàn hấp dẫn nhưng lại khiến cô phát run.
Hải Thiên hôn nhẹ lên môi cô, liếm mất vệt máu mỹ lệ trên môi mềm, lại dùng giọng điệu mềm nhẹ đó: "Anh để em đi, ngay bây giờ, có được không hửm? Bảo bối, em muốn đi không?"
Hắn hôn lên mũi cô, hôn khắp nơi: "Nào, nói anh nghe, em muốn đi không? Hửm?"
Miệng thì nói cho cô đi, nhưng cả người đã đè lên cô, hàm răng cản nhẹ lên dây váy mỏng manh trên vai, từng chút kéo xuống, đến khi đôi vai trân lộ ra, hắn lại nỉ non: "Em muốn đi không? Nào, nói anh nghe, muốn đi không hả, hả?"
Sắc mặt Nguyệt Vy trắng bệch một màu, hàng mi yếu ớt run lên, đôi vai mảnh khảnh so lại, cô khóc trong nghẹn ngào câm lặng.
Nguyệt Vy không khác nào con búp bê vải, mặc kệ Hải Thiên muốn làm gì thì làm.
Lúc này, hắn đã lột sạch quần áo trên người cô.
Nguyệt Vy thoi thóp nằm dưới thân Hải Thiên, sàn nhà lạnh cóng dán chặt dưới lưng, nhưng không lạnh bằng nơi nào đó dưới ngực cô.
Hải Thiên từ trên cao nhìn xuống, hắn cười đến ác liệt: "Không phải muốn bỏ trốn sao, anh hỏi sao em không chịu trả lời hả? Câm rồi à?"
Hải Thiên uống nhiều rồi, cô ngửi thấy mùi rượu vang trong hơi thở hắn.
Người đàn ông này bất kể say hay tỉnh đều rất đáng sợ.
Nguyệt Vy không dám phản kháng, cô co vai, hai tay ôm trước người che đậy thân thể trần như nhộng.
Nụ cười giễu cợt trên môi Hải Thiên càng thêm đậm, hắn đột nhiên xốc Nguyệt Vy dậy, hai tay ôm má cô, nhướn mày nói: "Bảo bối, em đi đi.
Bây giờ anh cho phép em đi rồi đấy, vui không, vui thì cười một cái, cười một cái cho anh xem, nào, em khóc cái gì, khóc cái gì hả, thu lại nước mắt của em cho anh"
Từng câu từng chữ bật ra từ kẽ răng, Hải Thiên giống như một kẻ điên, hản điên thật rồi, hãn cảm thấy mình sắp điên rồi.
Nghĩ đến việc phải thả cô đi, hắn thực sự muốn phát điên.
Một giây sau đó, Hải Thiên đột nhiên đứng lên, kéo mạnh cổ tay Nguyệt Vy lôi đi: "Em đi đi, đi khỏi đây đi, anh buông tha em rồi đó, em vừa lòng chưa, em đi đi, đi ngay đi"
Cô bật khóc nức nở, đầu gối lê lết trên sàn nhà, hai cổ tay bị Hải Thiên thô bạo kéo đi.
"Đừng, Hải Thiên, đừng mà..."
Cô gào lên, nước mắt tràn mị, tuyệt vọng không diễn tả thành lời.
Hản rõ ràng cho phép cô đi, luôn miệng nói đi cô đi, thế nhưng lại lột hết váy áo trên người cô, với bộ dạng này cô có thể đi đâu, đi đâu cơ chứ? Càng nghĩ càng ấm ức, cô khóc thành tiếng, Hải Thiên liên tục lôi cô về phía cửa, hai người giằng co hơn nửa tiếng rốt cuộc mới nguôi ngoai.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!