Đến khi ngồi xuống sô pha, hắn để cô ngồi trên chân mình, ngón tay nâng cảm cô lên, dùng giọng điệu nửa dịu dàng nửa ra lệnh: "Hôn anh"
Nguyệt Vy vẫn chưa hết sợ hãi, cô thấy đêm nay Hải Thiên rất lạ, từ hành động đến cử chỉ lời nói đều khiến người ta phát sợ.
Cô không biết đã có chuyện gì xảy ra khiến Hải Thiên thành bộ dạng này nhưng cô thực sự rất sợ Hải Thiên như vậy.
Nghe hắn nói, cô càng run hơn.
Hải Thiên cũng cảm nhận được cô gái nhỏ đang run rẩy nhưng chẳng chút tiếc thương, hắn vỗ nhẹ trên mông cô một cái, cất giọng nhắc nhở: "Nghe không?"
Cô mím môi, đè nén sự khó chịu cùng cực trong lòng, nhìn Hải Thiên một cái, thấy khuôn mặt hắn bắt đầu có dấu hiệu giận dữ thì chẳng dám chần chừ thêm nữa.
Cô nhích người, cánh môi anh đào run run sáp tới, chầm chậm chạm nhẹ lên môi Hải Thiên, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn, lóng ngóng không biết thế nào.
Môi hắn rất mềm lại lành lạnh hệt như miếng kem pudding, cô chạm nhẹ vào môi hắn tâm hai giây thì vội vã rời đi, chỉ là sau gáy lập tức có một bàn tay ép tới, hai đôi môi chuẩn xác va vào nhau: "Đến việc này tôi cũng phải dạy em nữa sao? Hửm? Hay là không gian ở đây không có tình thú, em muốn ra ngoài làm đúng không?"
Nói xong, hản làm bộ muốn bế cô dậy, Nguyệt Vy lập tức khóc lên, gần như van xin: "Không muốn.Hức...anh đừng như vậy, tôi sẽ nghe lời, sẽ nghe lời mà.Cầu xin anh"
Lúc này, gương mặt người nào đó mới gợn lên một nụ cười nhàn nhạt: "Thể mới ngoan"
Nguyệt Vy khép chặt mi mắt, một giọt lệ mặn chát trào ra từ khóe mị, lăn dài xuống khóe mi: "Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?"
Hải Thiên không trả lời câu hỏi của Nguyệt Vy, hắn bế cô lên cầu thang.
Nguyệt Vy có ngốc đến mức nào cũng biết hản định làm gì? Nước mắt càng rơi ra nhiều hơn, cô tuyệt vọng đến mức không thở nổi.
Đến bao giờ, Hải Thiên mới chịu buông tha cho cô đây? "e Hơi nước từ bồn tắm bốc lên trắng đục như làn sương mỏng, bao trùm không gian trong bầu không khí ái muội mập mờ.
Trong không gian chỉ có tiếng nước nhỏ giọt, vang lên tiếng khóc thút thít của cô gái nhỏ cùng tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông.
Hai thân ảnh quấn lấy nhau trong bồn tắm, cô gái nhỏ như gục ngã trên người đàn ông, tiếng nỉ non thút thít vang lên: "Đủ rồi, Hải Thiên, mệt mỏi quá.Xin anh."
Cô khóc trong ấm ức, đêm nay từ sô pha đến giường lớn, bây giờ là bồn tắm hẳn không buông tha cô một phút nào.
Hải Thiên nắm chặt eo cô, chầm chậm nâng lên, làm cô dễ dàng đối diện với thứ cứng rắn của hắn, chậm rãi áp xuống, giọng nói hắn nỉ non bên tai không ngừng dụ dỗ: "Ngoan.Một chút nữa"
Nguyệt Vy lắc đầu nguây nguậy, sự đau đớn từ nơi nào đó khiến cô vừa khó chịu vừa khó chịu, cô vặn vẹo thân mình, gắt gao bám lấy vai hản, nức nở lên: "Không muốn, Tôi sai rồi...không dám trốn nữa.Xin anh...bỏ qua cho tôi"
Hải Thiên lại ấn mạnh eo cô xuống, thứ mềm mại bao bọc lấy hẳn, Hải Thiên không nhịn được mà bật ra một tiếng thở dài thỏa mãn: "Ngoan.Nào...ngồi lên trên đi"
Nguyệt Vy khóc trong nghẹn ngào.
Hải Thiên chưa từng như vậy, trước kia dù có ép buộc cô đến thế nào cũng không vô độ đến mức này.
Hắn thực sự muốn bức cô đến chết sao? Hản đổi xử với cô như thế này có khác gì kĩ nữ.
Nguyệt Vy bật khóc, một giây sau đó cắn mạnh lên vai hãn, cô dùng hết sức mà cản, như muốn trút bỏ bao nhiêu nghẹn ngào căm phẫn.
Đau đớn xen lẫn khoái cảm, Hải Thiên càng thêm điên cuồng, gân xanh nổi đầy trên trán, hắn bật ra vài tiếng gầm dữ tợn, một giây sau đó Hải Thiên đột nhiên nâng mông cô lên, cùng lúc đó va chạm lên trên.
Đau đớn bất ngờ ập tới.
"A.."
Cô thét thành tiếng, ngửa đầu lui sau, hai tay bấu chặt vai Hải Thiên, cơn khoái cảm xa lạ xâm lấn thần trí khiến cô vừa sợ hãi vừa khó chịu, miệng nức nở thành tiếng: "Đừng...
tôi...
ừm."
Hắn nắm eo nhỏ của cô, cứ nâng lên rồi hạ xuống không ngừng nghỉ, nơi mềm mại bao chặt lấy hẳn, mồ hôi trên thái dương nhỏ xuống từng giọt, Hải Thiên cần nhẹ vành tai cô, một lát sau thì nỉ non dỗ dành: "Bảo bối, tự mình đến.."
Nguyệt Vy vừa nghe xong lập tức lắc đầu kinh hãi nước mắt tràn mi, ấm ức kêu lên: "Đủ rồi, Hải Thiên...
tôi không muốn"
Hắn hôn lên đôi môi run run của cô, từng chút, từng chút một như đang nhấp nháp một món ăn ngon: "Nghe lời, như thế này...
em sẽ không bị đau"
Cô cắn chặt răng, muốn đứng lên đi ra, lập tức cảm giác trống rỗng vây lấy, Hải Thiên thở dốc, hẳn lập tức nắm eo cô, mạnh bạo ép xuống, tiếp đó là một trận điên cuồng kéo tới, Nguyệt Vy có cảm giác như đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, chênh vênh không biết đi đâu về đâu.
Tiếng thở dốc đàn ông ồ ô bên tai, Nguyệt Vy khóc thành tiếng: "Đừng mà...
Hải Thiên, Hải Thiên..."
Cô khóc không ngừng nghĩ, đầu óc càng lúc càng choáng vàng: "Hải Thiên...
Hải Thiên...
tôi đau...
hức...
Thiên à"
Nghe thấy tiếng khóc của cô, hắn xót xa một chút, động tác nhẹ lại một chút, khẽ nỉ non bên tai cô: "Bảo bối..., bây giờ em muốn thế nào...
tùy em, tự mình đến hoặc.."
Hắn lại ép mạnh eo cô xuống thay cho lời cảnh cáo, Nguyệt Vy đau đến kêu lên.
Cô gật đầu lia lịa, nghẹn ngào nói: "Tôi...
tôi tự làm...
Tôi sẽ nghe lời"
Lúc này, người nào đó mới hài lòng buông tha.
Hắn liếm nhẹ lên ngực cô, nửa uy hiếp nửa dẫn đường: "Động nhanh một chút, nếu không...
tự mình biết hậu quả"
Nguyệt Vy cắn răng chịu đựng, ủy khuất rơi nước mắt.
Cô biết hai từ "hậu quả"
mà hẳn nói tượng trưng cho việc gì.
Cô không dám phản kháng nữa, một chút cũng không dám.
Người đàn ông này thực sự phát điên rồi, tại sao lại hành hạ cô đến mức này.
Một lát sau đó, dưới sự dụ dỗ của Hải Thiên, Nguyệt Vy như con thú nhỏ bị thương thút thít không ngừng trên thân hẳn, cô vặn vẹo thân mình, thẳng tiến đến lúc mệt mỏi thở dốc.
Không gian khắp nơi toàn hơi nước, cơ ngực Hải Thiên hiện rõ trước mắt cô, trên đó vừa ẩn hiện vài dấu cản còn có những giọt nước trong veo đang mon men, hắn đẹp như một pho tượng, cơ thể cường tráng, rắn chắc, ngũ quan anh tuấn yêu mị, tinh tế như ngũ quan con gái.
Không ai biết ẩn sâu đằng sau lớp vỏ bọc hoàn mỹ này là con người xấu xa biến thái đến mức này.
Cô cắn môi đến bật máu, nghẹn ngào nói: "Hải Thiên, mệt mỏi quá, xin anh...
buông tha tôi."
Hắn chẳng bận tâm đến những lời va xin của cô, càng không ngừng ép cô mạnh bạo, nghĩ đến sau này người nằm cạnh cô không phải là hắn, nghĩ đến việc cơ thể non mềm này dâng hiến cho người đàn ông khác, ánh mắt hắn lại hiện lên tia khát máu hung ác, cơn giận bốc lên tận đầu, hản càng thúc ép cô nhiều hơn, đến mức Nguyệt Vy chịu không nổi mà kêu khóc: "Hải Thiên...
Hải Thiên..."
Cô càng gọi hắn càng không giữ được điên cuồng, hắn cảm lấy thắt lưng cô, nâng từ trên xuống dưới, mạnh bạo ép xuống, Nguyệt Vy không theo nổi nhịp độ của hắn, khóc thút thít đến đáng thương.
Cứ như vậy, một đêm không ngừng nghỉ, đến lúc chạng vạng sáng, hắn mới bế Nguyệt Vy ra khỏi phòng tắm.
Lúc này, cô cũng đã không còn chút hơi sức nào, mệt mỏi nhảm nghiên mi, dù đã đi vào giấc ngủ nhưng cánh môi anh đào vẫn bật ra vài tiếng nấc nhỏ bé, cô mang cả ấm ức tuyệt vọng đi vào giấc ngủ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!