Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Một tháng trôi qua nhanh chóng, và mọi chuyện vẫn bình yên trôi qua.

Có vẻ như những vì quá ám ảnh về Hải Thiên, nên cô lo lắng thừa thãi.

Hẳn quan tâm cô thì sao, không yêu Mỹ Nhi thì thế nào, dù sao bây giờ Hải Thiên cũng đã là chồng của Mỹ Nhị, là người đàn ông đã có gia đình, hơn nữa bản thân cô cũng không có sức hút đến nỗi khiến Hải Thiên lưu luyến mãi hoài.

Cứ như vậy, sau lần chạm mặt ở bệnh viện, cô không hề gặp lại Hải Thiên, Thiệu Khiêm nói rằng hẳn cũng đã xuất viện lâu rồi, Nguyệt Vy hi vọng sau sự việc ngã bệnh lần này Hải Thiên sẽ tỉnh táo trở lại, đừng bận tâm lưu luyến gì đến cô nữa.

Và cô cũng cắt đứt liên lạc với Hải Thiên, thỉnh thoảng trên tivi đưa tin về YG, cô cũng vội chuyển kênh.

Chỉ mong sao, người đàn ông đó sẽ biến mất khỏi tâm trí của cô.

Cô không còn chán ghét hay căm hận gì hản, nhưng hiện tại, Hải Thiên và cô đã không còn vướng bận, hắn đã là đàn ông có gia đình sống một cuộc sống hạnh yên lành, còn cô có cuộc sống của riêng cô, cứ như vậy như hai đường thẳng song song, có thế biết đến sự tồn tại của nhau nhưng không thể liên quan dính líu gì đến nhau.

Nguyệt Vy mong sẽ mãi như vậy và Hải Thiên hẳn là cũng thế thôi.

Gần đây, cô đã xin được việc làm ở một trường mầm non gần khu trọ mới.

Đúng rồi, sau khi xin được việc, đi làm được nửa tháng thì lập tức chuyển ra ở riêng.

Thiệu Khiêm rất hay đến thăm cô, hôm vừa rồi cúp điện, trời mưa như trút nước vậy mà Thiệu Khiêm vẫn lặn lội sang chỗ cô.

Anh nói: "Anh sợ em ở một mình có chuyên không hay xảy ra"

Một cô gái sống một mình thực không hề dễ dàng gì? Thật vậy, có những lúc gặp rủi ro nhỏ nhặt xảy ra như cúp điện, vòi nước bị hư, hay hư ổ khóa cũng khiến bản thân mệt mỏi tủi thân.

Cũng may bên cạnh cô còn có Thiệu Khiêm, anh quan tâm cô, lo lắng cho cô như người thân trong gia đình.

Cô biết sự lo lắng quan tâm của anh tượng trưng cho điều gì, đó không chỉ đơn thuần là việc anh trai chăm sóc cho em gái.

Không phải.

Dù cô rất muốn tin nhận định của mình là không đúng, thế nhưng hành động và cử chỉ của anh khiến cô không thế tự dối lòng thêm nữa.

Làm gì có người anh trai nào quan tâm em gái mình như Thiệu Khiêm.

Huống hồ anh và cô cũng không phải là ruột thịt, anh lại còn đang độc thân.

Khi cô nói sẽ dọn ra ngoài, anh nói: "Tại sao lại muốn dọn đi? Cô có chút ngớ người trước câu hỏi của anh, nửa đùa nửa thật trả lời rằng: "Ơ...

Không lẽ em ở đây mãi à?"

Thiệu Khiêm đáp ngay mà không cần suy nghĩ: "Có gì không tốt, chỉ cần em muốn là được"

Cô bảo anh còn phải có bạn gái, cô không thể phiền đến anh mãi, lúc đó, anh nhìn cô chăm chú, ánh nhìn ẩn nhẫn như đang khắc chế một cảm xúc mãnh liệt nào đó, im lặng vài giây anh mới nhẹ nhàng thốt ra một câu: "Anh không muốn em đi"

Như sợ cô không tin, anh còn nói thêm một lần: "Anh không muốn chút nào."

Vẻ mặt anh lúc đó vừa có chút mất mác lại phảng phất chút bi thương.

Trong phút chốc, cô như muốn bỏ vali xuống, ở lại với anh ngay mà thôi.

Thế nhưng đó chẳng qua chỉ là sự mềm lòng trong chốc lát, nếu cô lựa chọn ở lại điều đó đồng nghĩa với việc cô đã bước qua ranh giới bấy lâu nay giữa cô và anh, xác lập một mối quan hệ mới, nó không còn là tình anh em trong sáng nữa.

Cô không muốn đánh mất tình cảm tốt đẹp này, hơn nữa, Thiệu Khiêm xứng đáng với một cô gái tốt hơn cô.

Nguyệt Vy tự hiểu bản thân mình đang ở đâu, Thiệu Khiêm đang ở đâu? Cô biết mình không xứng với anh.

Thật sự không xứng với tình cảm chân thành đẹp đẽ đó.

Cả một đoạn quá khứ bi thương vừa trải qua, Thiệu Khiêm đã chứng kiến hết thảy, anh còn vô tình bị liên lụy.

Cô nhơ nhớp như thế nào, tệ hại ra sao, anh đều biết hết cả rô, bây giờ cô thực sự không có dũng khí để yêu đương.

Làm một cô gái độc thân rất vất vả nhưng quả thật cũng rất dễ chịu, không vì ai mà mệt mỏi bi lụy, cũng không vì ai mà đau khổ thất vọng.

Cuộc sống cứ thế bình dị trôi qua, ngày dạy trẻ, đêm về đọc sách uống trà, thỉnh thoảng lại xuống phố đi dạo vài vòng, Nguyệt Vy đang dần về đúng với quỹ đạo cuộc sống ngày xưa.

""

Ngày đầu tháng 8, trời thu ngả mình sang màu xanh lam.

Chiều xuống, mặt trời ngả về tây, trên những con đường hẹp dài, lá phong đỏ lác đác rơi đầy.

Cổng trường mầm non "Tương lai xanh"

im ắng đến lạ kì, đã quá giờ trả trẻ, phụ huynh ai nấy đều đã đón con trở về, cổng trường đóng kín, cảnh vật phảng phất chút buồn tẻ lặng yên.

Nguyệt Vy đứng trước cổng trường, cô đang đợi anh Thiệu Khiêm.

Hôm nay cô nhận được tháng lương đầu tiên, cô muốn mời anh một bữa cơm tối.

Cô làm phiền anh nhiều như vậy, một bữa cơm này không thể tính là cảm ơn chẳng qua chỉ là bày tỏ chút tấm lòng của cô mà thôi.

Vừa nãy, anh gọi điện báo rằng sẽ đến muộn mười lăm phút, tại vì ở bệnh viện có việc đột xuất, cô đợi được mười phút, có lẽ anh cũng sắp tới.

Con đường trước mắt thưa người qua lại, thỉnh thoảng chỉ có một vài chiếc xe ô tô lướt qua, để lại lớp lá xào xạc trên đường, đối diện là một công viên xanh, ở đó một vài cụ già đang tập dưỡng sinh, còn có một vài bạn nhỏ đang chơi đùa, chạy nhảy nghịch ngợm theo sau là mấy ông bố bà mẹ đang câm chén cháo chạy theo.

Trải qua thật nhiều sóng gió, bây giờ tâm hồn cô lại dễ dàng xúc động bởi những cảnh tương bình dị ấm áp như vậy.

Đôi mắt cô yên ả như mặt hồ, khóe môi khẽ cong lên thành hình bán nguyệt, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt cô càng trở nên nhu òa thanh tú.

Làn tóc dài bay nhẹ trong gió chiều, cô mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng, phối thêm chân váy xếp li màu nuy, hai tay cầm túi xách nhỏ đặt trước người, dáng vẻ điềm đạm an tĩnh đến lạ kì, trông thanh thuần như một cô sinh viên non nớt mới ra trường.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận