Nguyệt Vy không nghĩ rằng Ngọc Anh sẽ giới thiệu cô như vậy, nhất thời cả người cứng đơ không biết phản ứng thế nào.
Khác hắn với điệu bộ cứng nhắc của cô, Hải Thiên cực kỳ thoải mái.
Hản nhập vai rất tài tình, hướng một cánh tay về phía cô, khóe môi điểm xuyến ý cười nhàn nhạt: "Chào cô Nguyệt Vy, rất vui được biết cô"
Nguyệt Vy nhìn cánh tay đang ở trước mặt mình, mi mắt run run, sắc mặt hết trắng rồi lại xanh.
Ngọc Anh thấy Nguyệt Vy không chịu chỉa tay ra mà cứ ngây ngây ngẩn ngẩn bèn huých nhẹ khuỷu tay cô một cái, nhắc nhẹ bên tai: "Kia Vy, giám đốc Dương đang chào em kìa?"
Nguyệt Vy cố trấn tĩnh bản thân mình, cô hít sâu một hơi, tự nhủ không việc gì phải sợ.
Ở đây còn có người khác, hắn nhất định sẽ không dám làm gì.
Nếu Hải Thiên đã muốn diễn, cô sẽ diễn đến cùng.
Chống chọi lại ánh mắt áp bức của hắn, cô cố tỏ ra thật bình tĩnh, bàn tay mảnh mai mềm mại hướng tới: "Dương tổng, rất vui...được gặp anh "
Chẳng mấy chốc, bàn tay nhỏ bé đã nằm gọn trong tay Hải Lâm, tay hẳn rất to, gân như bao hết tay cô, da thịt nóng ấm dán lên da thịt mát mịn, đổi lập, bất đồng.
Nguyệt Vy nhất thời run rẩy, cô còn mơ hồ cảm thấy ngón trỏ hắn miết miết trên cổ tay mình, cố gắng kìm nén khó chịu trong lòng, cô muốn rút tay về nhưng Hải Thiên nhất thời gia tăng lực một chút, Nguyệt Vy trợn mắt, hắn cười cười.
Cô thử rút tay về một lần nữa, hẳn lại siết chặt hơn, còn khiếm nhã nhướn mày thách thức cô.
Cục diện rối rắm, Nguyệt Vy nhíu nhíu lông mày, cô không muốn làm lớn chuyện, thật may sau đó, Hải Thiên cuối cùng cũng chịu buông tay cô ra.
Nguyệt Vy thở phào nhẹ nhõm, bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm của hẳn, cô theo bản năng đứng nép về sau lưng Ngọc Anh.
Ánh mắt Hải Thiên vẫn không chịu buông tha cô, áp bức cô đến mức khó thở.
Ngọc Anh là người có kinh nghiệm, nhìn một cái liền biết Hải Thiên chính là có hứng thú với Nguyệt Vy.
Sau khi chào tạm biệt Hải Thiên trở về phòng, không nhịn được kích động mà nói với Nguyệt Vy: "Chị cam đoan với em, tổng giám đốc một trăm phần trăm chính là có hứng thú với em.Chị cảm giác ánh mắt của anh ta nhìn em giống như đã quen biết từ rất lâu rồi vậy.Người đàn ông đó thực sự rất có sức hút.Trước kia cũng vậy mà bây giờ có vợ rồi cũng vậy.Em nói xem, tại sao trên đời lại có người vừa đẹp trai bức người vừa tài giỏi như anh ta chứ?"
Trái tim trong lồng ngực Nguyệt Vy đến giờ vẫn chưa hết đập mạnh, vầng trán trắng mịn lấm tấm mồ hôi.
Có vẻ như cô vẫn còn rất sợ hãi, nghe thấy những lời ca ngợi của Ngọc Anh nhất thời có chút tức giận.
Chị ấy rõ ràng vừa nói rằng cô đã có bạn trai, nhưng trước mặt Hải Thiên lại giới thiệu cô vẫn còn độc thân, Nguyệt Vy đương nhiên hiểu dụng ý của chị ấy ở đây là gì? Thấy bộ dạng hắn học không vui của Nguyệt Vy, Ngọc Anh thở dài một tiếng, biểu tình trên mặt có chút lúng túng: "Aiza...lúc nãy chỉ là chị muốn tốt cho em mà thôi.Không phải ai cũng được Dương tổng để mắt đến, còn nữa, nhân lúc thanh xuân em còn rực rỡ, hãy tận dụng tối đa những gì tuổi trẻ mang lại cho em.Dương tổng tuy đã có vợ nhưng mà.."
Chị ta vừa định ghé vào tai Nguyệt Vy nói nhỏ: "Làm tình nhân của anh ta cũng không phải là lựa chọn tôi.Em sẽ có được những thú mà cả đời này em nỗ lực cũng không có được.Hiểu ý chị chứ?"
Bàn tay Nguyệt Vy nắm chặt lại với nhau, cô khép mi, cần chặt môi dưới.
Bộ dạng như đang đè nén điều gì.
Hay thật? Một người đàn ông giàu có, quyền lực, anh tuấn, cứ như vậy trở thành một người đàn ông tốt trong mắt phụ nữ, bất kể tích cách nhân phẩm anh ta ra sao đều không quan trọng, độc thân hay đã có gia đình cũng không quan trọng.
Cứ như vậy, anh ta được mặc nhiên là người đàn ông hoàn hảo, ai được anh ta để mắt đến là vinh hạnh, là may mắn.
Thế giới này dường như rất ưu ái đàn ông.
Trong khi đó, phụ nữ lại không được ưu ái như vậy.
Phụ nữ hiện đại đẹp thôi chưa đủ, còn phải cung dung ngôn hạnh, thành công trong sự nghiệp.
Còn đàn ông họ chỉ cần thành công, chỉ cần anh tuấn một chút đã đạt đến ngưỡng của hai từ "hoàn hảo."
Phụ nữ ngoại tình cả xã hội lên án, đàn ông ngoại tình thì cả xã hội lên án...cô tình nhân.
Thế đấy, thế giới chỉ có sự công bằng được rao giảng trên lý thuyết, còn thực tế công bằng không phải tự bản thân mình giành lấy, chẳng ai rảnh rỗi ban phát bình đẳng công bằng cho bạn! "& Nguyệt Vy có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình sẽ gặp Hải Thiên ở đây.
Từ lúc chạm mắt hắn đến giờ, cô như người đang ngồi trên đống lửa đống than, chẳng thể giữ nổi bình tĩnh, chỉ cầu mong sao bữa tiệc sớm kết thúc, cô nhanh chóng trở về nhà.
Thế nhưng, có vẻ như cô không thể về nhà một mình được.
Trong lúc mọi người còn đang hô hào vui vẻ, cô lén lút đứng lên, tranh thủ ra ngoài định bụng sẽ nhắn cho Thiệu Khiêm một Thiệu Khiêm bảo anh đến đón bây giờ.
Trong phòng còn có hiệu trưởng, cấp trên, cô không thể tùy tiện sử dụng điện thoại được.
Vừa ra đến cửa phòng, cô vội vã lấy điện thoại †ừ trong túi ra, khẩn trương soạn một dòng tin nhắn cho Thiệu Khiêm, đợi tin nhắn gửi đi cô mới thở phào nhẹ nhõm, tựa như trút được tảng đá mười cân trên người.
Một lát sau đó, bữa tiệc cũng sớm kết thúc, Nguyệt Vy len theo đám đông, vội vã chạy ra ngoài, dù vậy cô vẫn không quên ngó trước ngó sau, đề phòng cảnh giác ai đó, dáng vẻ có chút ngốc nghếch đáng thương, khẩn trương lo lắng đến mức mặt mày mơ hồ phờ phạc.
Ra đến bên ngoài, Nguyệt Vy ngẩng đầu nhìn lên không trung, phát hiện lúc này bầu trời so với lúc nãy càng sáng trong, ánh trăng đặc biệt sáng ngời, tỏa ra vành sáng nhỏ như tinh quang ôm ấp lấy những vầng mây mềm mại.
Cô không mang áo khoác, gió đêm lướt qua dat thịt kéo lên một tầng run rẩy trên da thịt.chóng trở về nhà.
Thế nhưng, có vẻ như cô không thể về nhà một mình được.
Trong lúc mọi người còn đang hô hào vui vẻ, cô lén lút đứng lên, tranh thủ ra ngoài định bụng sẽ nhắn cho Thiệu Khiêm một Thiệu Khiêm bảo anh đến đón bây giờ.
Trong phòng còn có hiệu trưởng, cấp trên, cô không thể tùy tiện sử dụng điện thoại được.
Vừa ra đến cửa phòng, cô vội vã lấy điện thoại từ trong túi ra, khẩn trương soạn một dòng tin nhắn cho Thiệu Khiêm, đợi tin nhắn gửi đi cô mới thở phào nhẹ nhõm, tựa như trút được tảng đá mười cân trên người.
Một lát sau đó, bữa tiệc cũng sớm kết thúc, Nguyệt Vy len theo đám đông, vội vã chạy ra ngoài, dù vậy cô vẫn không quên ngó trước ngó sau, đề phòng cảnh giác ai đó, dáng vẻ có chút ngốc nghếch đáng thương, khẩn trương lo lắng đến mức mặt mày mơ hồ phờ phạc.
Ra đến bên ngoài, Nguyệt Vy ngẩng đầu nhìn lên không trung, phát hiện lúc này bầu trời so với lúc nãy càng sáng trong, ánh trăng đặc biệt sáng ngời, tỏa ra vành sáng nhỏ như tinh quang ôm ấp lấy những vầng mây mềm mại.
Cô không mang áo khoác, gió đêm lướt qua dat thịt kéo lên một tầng run rẩy trên da thịt.
Mọi người đường ai nấy về, chỉ còn lại mình Nguyệt Vy lẻ bóng đợi Thiệu Khiêm đến đón.
Cô chẳng dám đứng ngoài sáng, đứng nép vào một bên vào vách tường, lủi thà lủi thủi trong bóng tối mờ ảo.
Ánh đèn nhàn nhạt yếu ớt hắt lên thân váy xanh dương nhẹ nhàng, trông cô yểu điệu lại thanh thoát như một đóa hoa ướt sương, ưu nhã đơn thuần.
Nguyệt Vy càng đợi càng nôn nóng, mới năm phút đồng hồ trôi qua nhưng cô đã khẩn trương đến mức toát mồ hôi, vừa định nhắn tin hỏi thử Thiệu Khiêm đến chưa, thì tin nhắn anh đã đến: "Nguyệt Vy, anh xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!