Ngọn đèn trước cổng nhà hàng chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Nguyệt Vy, ngũ quan xinh xắn hơi nhíu lại, ánh mắt đã mơ hồ phảng phất hơi nước, cô nép sát vào bức tường thành sau lưng, cả người thoi thóp như con thú nhỏ bị thương không chút khí lực.
Làn váy mỏng trên người khiến cô trở nên thanh tú mỹ lệ lại tản ra một loại khí chất yếu ớt khiến người ta vừa xót thương vừa muốn ngược đãi.
Người đàn ông trên xe đã bước xuống, thân ảnh cao lớn che khuất ánh đèn chiếu lên thân ảnh nhỏ bé, một cỗ hơi cường ngạnh đè ép lên cô, ngột ngạt đến khó thở.
Nguyệt Vy vô thức ép chặt mép váy, muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn ứ không thốt nên lời.
Người đàn ông giống như cảm nhận được sự sợ hãi khủng khiếp của cô gái nhỏ, ánh mắt càng đặc biệt hứng thú, trên môi treo một nụ cười nhàn nhạt: "Em chạy nhanh như thế làm gì"
Hắn chỉ vừa nói như thế, nước mắt trong mi cô đã trào ra, lóng lánh từng giọt như sương đêm, lặng lẽ rơi xuống thấm ướt đôi má mềm.
Có trời mới biết, giờ phút này cô lo lắng đến mức nào? Khác biệt với dáng vẻ chật vật của cô, Hải Thiên rất nhàn nhã, hẳn đút vào tay vào túi quần, chầm chậm bước lên một bước.
Nguyệt Vy kinh hãi lùi về sau, miệng nhỏ bật ra một tiếng: "Đừng..."
Trái tim cô như muốn vọt lên tận cổ họng, hai chân mềm nhũn, không chút chống đỡ, cô muốn cất bước bỏ chạy nhưng cổ tay lập tức bị một lực lớn nắm chặt.
"Á"
Nguyệt Vy hét lên một tiếng: "Buông...buông ra.."
Cô bật khóc: "Tôi sẽ la lên đó, anh...anh buông tay"
Giọng nói cô thều thào mang theo nức nở.
Hải Thiên nghe lời cô mới là lạ.
Chỉ một động tác đã đem cả người cô kéo tới, Nguyệt Vy sợ đến mức thét lên, hắn cười càng ác liệt.
Ở trong ngực hẳn cô ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ngay trước khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông này, như là mê hoặc trí mạng, trong phút chốc hồn phách cô như bị bắt đi, khuôn mặt hết trắng rồi lại xanh.
Nguyệt Vy cố hết sức giãy dụa, liều mạng rút mạnh cổ tay nhưng Hải Thiên nào dễ buông tha cô như vậy, nước mắt đã đong đầy trên mi, miệng bật ra vài tiếng nức nở, đáng thương là như thế nhưng chẳng đổi lại được chút xót xa từ Hải Thiên.
Hắn không dùng lực nhiều đã có thể khiến cổ tay cô nằm gọn trong tay hắn, ai mạnh ai yếu chỉ nhìn thôi đã biết ngay.
Hải Thiên nở một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt phiếm hồng của cô, lau đi vài giọt nước mắt trong veo, không biết bao lâu rồi hắn mới được cảm nhận hơi thở của cô, mùi hương của cô một cách gần gũi thân mật như vậy.
Ánh mắt Hải Thiên nhìn Nguyệt Vy càng lúc càng nóng, có chút mê muội , có chút nhớ nhung.
Nguyệt Vy của hắn vẫn xinh đẹp như thể, đôi mắt trong veo như ngọc lưu ly, lông mi dài tinh tế, chiếc mũi nhỏ xinh, và cả đôi môi hồng nhuận mềm mại này nữa.
Khi nhìn đến cánh môi cô, Hải Thiên vô thức nuốt nước bọt một cái, hẳn vẫn nhớ mãi cảm giác tuyệt vời từ đôi môi ấy.
Cô rất ít khi tô son , nhưng sắc môi vẫn hồng hào đẹp mắt, giữa răng môi thơm mát ngọt ngào.
Đã bao lâu rồi, hắn không được chạm vào đôi môi ấy.
Nghĩ đến đây, bỗng dưng Hải Thiên nở một nụ cười nhàn nhạt làm Nguyệt Vy lạnh cả sống lưng, hắn thì thâm bên tai cô lời ái muội: "Bảo bối, anh đưa em về nhà nhé...được không?"
Hơi thở bạc hà lượn lờ quanh chóp mũi, đã từng ân ái với nhau rất nhiều lần, chỉ một làn hơi mỏng manh đã đánh thức bao nhiêu tế bào sợ hãi trên người.
Như cảm nhận được điều gì kinh khủng, cô bỗng dưng rùng mình một cái, hoảng sợ lắc đầu như điên, lắp ba lắp bắp cầu xin hẳn: "Hải Thiên....Hức....đừng...anh đi đi."
Hắn kéo mạnh eo cô một cái, thân thể nhỏ bé bị ép sát vào người hắn, Hải Thiên hơi cúi xuống, nhẹ nhàng vén nhẹ tóc cô ra sau tai: "Em ở đây, anh có thể đi đâu được?"
Hắn nói nhỏ vào tai cô: "Đêm nay, em không trốn được đâu?"
Nháy mắt sắc mặt cô tái mét.
Nguyệt Vy lập tức hét lên: "Cứu, cứu tôi...Có ai không? Cứu."
Cô cứ nghĩ giọng nói mình sẽ to lắm, thế nhưng khi bật ra khỏi cổ họng lại nhỏ bé đến nghẹn ngào.
Hải Thiên bật cười một tiếng giống như đang giễu cợt hành động thừa thãi của cô, hẳn giả vờ ngạc nhiên, giọng nói rất chậm rãi pha lẫn chút vui thích: "Chậc...chậc...Vy à, em làm sao vậy, anh chỉ muốn đưa em về nhà, sao lại kêu cứu như vậy hả em? Anh đâu có làm gì? Nào.."
Hắn hôn lên trán cô: "Khuya rồi, anh đưa em về nhà.Ngoan"
Còn có thể vô lại hơn được nữa không? Cô liều mình đánh mạnh lên người hắn nhưng chút võ mèo cào của cô chẳng nhằm nhò gì với hắn.
Bị đánh, Hải Thiên còn cười rất vui vẻ.
Nhưng trong ánh mắt hẳn ánh lên sự tàn nhẫn ác liệt còn xen lẫn sự hả hê sung sướng.
"Á"Hắn bế Nguyệt Vy lên như kiểu bế công chúa, hai chân cô quấy đạp điên cuồng, cánh tay nhỏ liên tiếp đánh vào ngực Hải Thiên: "Thả tôi xuống, có ai không, cứu...cứu "
Mặc kệ cô kêu cứu thế nào, vẫn chẳng ngăn được hành động của Hải Thiên, hắn dễ dàng tống cô lên xe, đóng rầm cửa lại.
Không biết xung quanh có ai thấy cảnh này không nhưng chẳng một ái ngăn cản, thậm chí cả những người bảo vệ nhà hàng đang đứng cách đó không xa cũng ngó lơ như không có chuyện gì.
Vậy đó, Nguyệt Vy chẳng thể kêu cứu được một ai.
Cô dán mặt lên cửa xe, hai tay đập mạnh lên mặt kính, giống như một con thú nhỏ bị nhốt trong chiếc lồng, nắm chặt song sắt kêu gào.
Nước mắt giàn dụa trên mi, rơi hoài không ngớt.
Rất nhanh sau đó, Hải Thiên đã lên xe, vỏn vẹn chưa tới ba giây, xe đã lao đi vun vút.
Nguyệt Vy đưa mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài từng chút bị đẩy lùi về sau, chớp mắt không nhìn rõ hình dạng, đáy lòng trào dâng một loại sợ hãi chưa từng có.
Cô liếc nhìn người đàn ông đang chuyên tâm lái xe phía trước, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay nhỏ gầy run run sờ đến túi xách bị ném ở trong góc, rút điện thoại di động ra.
Qua gương chiếu hậu, Hải Thiên thấy được hành động này của cô, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng kì lạ là hắn chẳng có hành động gì ngăn cản.
Khí lạnh tản ra trên người hản càng nhiều hơn, khiến Nguyệt Vy càng sợ hãi kịch liệt.
Cô khẩn trương cầm điện thoại, gọi nhanh vào một dãy số quen thuộc là số của Thiệu Khiêm, trái tim trong ngực nhảy bình bịch.
Bây giờ chỉ có anh mới giúp được cô.
Đầu dây bên kia liên tiếp truyên đến những hồi chuông ngân dài như mũi dao bén nhọn đâm thẳng vào ngực cô.
Một cuộc gọi...
Hai cuộc gọi...
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!