Dần dần, mấy ngón tay của Nguyệt Vy bị Hải Thiên tách ra khỏi môi, đầu ngón tay bị mút đến tê dại, giống như mất luôn cảm giác.
Đôi môi mềm mại trơn bóng hiện ra ngay trước mặt, Hải Thiên nhìn chằm chằm môi cô, đột nhiên có cảm giác khô lưỡi khô miệng.
Thiếu dưỡng khí đã lâu, giờ phút này đôi môi ấy đang run rẩy hé ra rồi lại khép lại, lưỡi non ẩn ẩn hiện hiện ngay trước mặt như câu dẫn hồn phách hẳn.
Hải Thiên vô thức nuốt nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào môi cô không chớp mải.
Như là cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề, cô đột nhiên nghiêng mặt sang một bên, tránh né ánh nhìn ác liệt của hẳn, thế nhưng một giây sau đó, cảm lập tức bị kéo về.
Cô đau đến mức hét lên một tiếng, và rồi ngay sau đó bất kỳ thanh âm nào cũng không thể thoát ra được nữa.
Một hơi thở xa lạ mà quen thuộc mát lạnh xộc vào khoang miệng, đầu lưỡi Hải Thiên như vũ bão tách bờ môi cô ra, kéo lấy chiếc lưỡi non hông vào một trận dây dưa mút mát.
Nguyệt Vy thậm chí còn nghe được tiếng hôn chật chật vang đến bên tai.
Động tác liếm mút của Hải Thiên rất hung bạo, vồ vập không kiểm soát.
Nguyệt Vy bị hôn đến nghẹn ngào nức nở, cô đấm mạnh lên lưng hắn, cố sức đẩy hẳn ra nhưng sự phiền loạn từ đôi tay Nguyệt Vy dường như khiến Hải Thiên rất bực bội, hãn dừng lai một giây, nhưng chỉ là một giây sau đó lập tức lại sa vào mây mưa.
Lúc này, hai cổ tay nhỏ đã bị ép chặt lên đỉnh đầu, hắn thậm chí chỉ cần dùng một tay đã có thể trấn áp cô.
Tay còn lại của hẳn nâng má cô lên, khiến cho nụ hôn càng lúc càng sâu.
Hải Thiên giống như muốn giải phóng những bất mãn nhớ nhung vừa qua, hẳn hôn càng lúc càng điên cuồng, không ngừng áp bức cô hé miệng để lưỡi hẳn thuận thế tiến vào, Nguyệt Vy có cảm giác đôi môi mình là trở thành bữa ăn cho một kẻ đói khát là Hải Thiên.
Đầu lưỡi bị mút đến đau đớn, hắn càn rỡ hôn cô từ trong ra ngoài, hôn càn rỡ không buông tha cô một phút nào.
Viền mắt cô đỏ hoe, ươn ướt, lông mày thanh tú nhíu lại chứng tỏ bây giờ cô đang rất khó chịu.
Hai cổ tay bị ép trên đỉnh đầu, cố hết sức giấy dụa nhưng lực tay của người đàn ông này mạnh kinh người, cô thậm chí còn không cử động được.
Không biết qua bao lâu, đến lúc Nguyệt Vy mềm nhũn trong lòng hẳn, hắn mới chịu dừng lại.
Nguyệt Vy cứ nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc rồi, cô run rẩy hé miệng thở dốc tham lam hút khi.
Nhưng một giây sau đó, Hải Thiên lại nâng người cô dậy, cả người cô không chút khí lực mềm như sợi bún bị Hải Thiên ép chất vào thành giường.
Cô khóc lên: "Đừng...
Hải Thiên...
ưm"
Tiếng khóc của Nguyệt Vy lần nữa bị hẳn nuốt trọn, hẳn như sỉ như cuồng hôn cô, lần này hai cánh tay cô được giải phóng nhưng cũng không làm gì được Hải Thiên.
Hắn hút cái lưỡi của cô, ánh nhìn mắt cô càng lúc càng sâu đậm, mà lúc này Nguyệt Vy đã mơ hồ cảm nhận được bên dưới hắn cương cứng một cách khác thường.
Cô sợ đến ngây người muốn đẩy hắn ra nhưng cả người không chút sức lực, thân thế nhỏ bé bị Hải Thiên ép cứng trên thành giường, tư thế này cô gần như bị vây hãm, tựa như bị đóng chặt, cố định không thể nhúc nhích.
Thân hình của Hải Thiên ép tới, khiến cô không thể động đậy, hắn nâng má cô lên, tùy sức hôn lên.
Lưỡi của hản lại cuốn lấy lưỡi cô, điên cuồng mút mái.
Trong khi cuốn lấy lưỡi cô, mũi hản hắt ra một tiếng thở dài khe khẽ, giống như vô cùng dễ chịu.
Nguyệt Vy chỉ có thể đờ người đợi Hải Thiên ăn no uống say mà buông tha cho cô.
Thế nhưng làm gì có chuyện đó, lúc này bàn tay nào đó không chút cố kỵ dời đến váy cô.
Nguyệt Vy mệt đến mức không thể nhấc nổi cánh tay thế nhưng cảm nhận sự dò xét của hắn, vẫn không nhịn được mà ưm lên một tiếng.
Đôi mắt lưu ly viết đầy kháng cự.
Cổ họng lại căng thẳng hơi thở Hải Thiên nóng rực phun lên da thịt trắng nõn của cô, kích thích nổi hết da gà.
Cô run rẩy kịch liệt, Hải Thiên dường như cũng cảm nhận được sự run rẩy của cô, hắn cắn mạnh lên môi dưới một cái, nỉ non ái muội: "Em sợ cái gì?"
Khuôn mặt cô nhăn lại một đoàn, lắp bắp xin hắn: "Xin anh, đừng như vậy nữa...
tha cho tôi, xin anh."
Hắn cần nhẹ dái tai cô, Nguyệt Vy nghiêng đầu né tránh, cô giãy dụa cổ tay uất ức kêu lên: "Hải Thiên, xin anh thả tôi ra, xin anh.
Tôi không muốn, không muốn."
Hải Thiên giống như không nghe thấy lời cô nói, hẳn hôn lên xương quai xanh cô, hàm răng còn cố tình cắn nhẹ, cô có cảm giác mình đang bị một con quái vật liếm láp ăn sạch đến tận xương.
Hải Thiên thỉnh thoảng lại bật ra vài tiếng gầm thỏa mãn, động tác hắn càng lúc càng gấp gáp vội vàng, tay còn lại của hắn đang từng chút trút sạch áo quần trên người cô.
Nguyệt Vy thoi thóp nằm dưới thân hắn, cô thở hổn hển, khóc đến nghẹn ngào cay đắng.
Có thứ gì đó bên trong đang từ từ chết đi khiến cô tuyệt vọng không nói nên lời.
Chẳng mấy chốc áo quần trên người cô đã bị tay hắn đốt cháy.
Cô nằm dưới thân hắn, không một mảnh vải che thân, không biết là quá lạnh hay quá sợ hãi, cô run rẩy từng cơn hệt như người bị ném vào hầm băng.
Gổ tay bị trói cứng bằng cà vạt, cô nửa ngồi nửa nằm ở đầu giường, ngước đôi mắt ngập nước nhìn Hải Thiên.
Hắn đang cởi từng cúc áo sơ mi, ánh mắt chất đầy dục vọng sắp phá kén xông ra.
Dưới ánh đèn sáng trưng, gương mặt Hải Thiên càng tuấn tú đến yêu nghiệt, đường nét gọn gàng sạch sẽ, đôi đồng tử đen láy sáng quắc nhìn chằm chằm cô.
Trong đó viết đầy dục vọng.
Nguyệt Vy sợ đến mức lắp bắp: "Hải Thiên...
anh đã nói...
đã nói buông tha tôi rồi mà.
Anh đã có vợ rồi.
Mỹ Nhi đang mang thai con của anh.
Chúng ta đã kết thúc...
anh không thể...
không thể đối xử với tôi như vậy?"
Lúc này, Hải Thiên đa cởi đến thắt lưng, nghe cô nói, hản cười càng ác liệt: "Anh nói buông tha em hồi nào, quả thực anh đã quên"
Sắc mặt cô nhăn lại một đoàn, cô biết hắn vô sỉ nhưng không nghĩ lại đến mức này.
Cô oan ức khóc nấc lên: "Anh nói không giữ lời."
Và rồi, sau tiếng kêu khóc của Nguyệt Vy, thân thể trần như nhộng của hắn đã đổ dồn lên Nguyệt Vy, hai cơ thể chồng lên nhau, khít khao không một khe hở.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!