Đến hai tiếng sau đó, Hải Thiên mới chịu buông tha cho cô.
Nguyệt Vy chẳng nhớ nổi mình đã khóc đến mức nào chỉ biết bây giờ mi mắt cô đau rát không nhức nổi.
Hắn vừa mặc lại áo quần cho cô, Hải Thiên giống như đã dự tính hết mọi chuyện, từ áo quần đến sữa tắm mà cô hay dùng đều có mặt ở trong phòng.
Một vài bộ váy trước kia vẫn còn để trong tủ quần áo, mấy tháng không có người ở đây, hắn vẫn giữ nguyên cục diện không thay đổi bất cứ thứ gì.
Lần trở lại này, Hải Thiên thực sự dọa cô sợ hãi, hắn so với trước kia còn đáng sợ hơn.
Ngày đó, thấy cô khóc lóc van xin sắc mặt hắn sẽ thay đổi một chút, ít nhất là để ý tới cảm nhận của cô.
Còn bây giờ, hắn như mất hết kiểm soát, cô nói gì, van cầu thế nào, khóc lóc ra sao, đều không làm Hải Thiên mảy may thay đổi thái độ, một mực làm theo ý mình.
Hải Thiên trước kia cũng không quá độ đến mức này, hắn giày vò cô đến đâu cũng chừa cho cô một đường sống.
Tối qua đã muốn cô đến sức cùng lực kiệt, hệt như hổ đói vồ môi, vậy mà sáng nay lại ép buộc cô thêm hai lần.
Cô van xin hắn đến khản cổ, Hải Thiên vẫn không dừng lại.
Bây giờ, đã hơn 5 giờ chiều, bên ngoài sắc trời tôi đen, trong phòng cũng yên tĩnh đến lạ kì, chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ nhích từng nhịp, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng khóc nhỏ bé đứt quãng của người trên giường.
Cô nhắm nghiền mi mắt, tay nắm chặt chăn, đầu ngón tay run rẩy trắng bệch đến dọa người.
Rải rác trên bờ vai trắng nõn là những dấu hôn đỏ chói, có thể hiểu chủ nhân của những vết tích này đã mạnh bạo đến mức nào.
Lát sau, tiếng chốt cửa xoay vang lên, một loạt âm thanh tít tít truyền đến.
Là khóa vân tay.
Bất kể khi nào, Hải Thiên ra khỏi căn phòng đều chốt khóa chặt chẽ, còn khóa bằng mật mã vân tay mới vừa lòng.
Mỗi lần nghe thấy chuỗi âm thanh đó, cả người cô cứ run lên bần bật, cơ thể như đã tư hình thành một phản xạ có điều kiện, cứ nghe thấy ất hắt sẽ sợ hãi.
Nhà của Thiệu Khiêm cũng sử dụng ổ khóa mật mã này, mỗi lần nghe thấy thanh âm tít tít và chốt khóa vặn kia, mặt mày cô lại tái xanh, có cảm giác như người đang mở cửa không phải là Thiệu Khiêm mà chính là Hải Thiên-người đàn ông gắn liền với những kí ức kinh hoàng của cô.
Về sau, Thiệu Khiêm đã thay cửa mới, không còn nghe thấy âm thanh đó thêm một lần nào nữa, cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ nghe thấy nữa.
Nhưng giờ đây, lại một lần nữa, vẫn là căn phòng này, vẫn là chiếc giường này, vẫn là âm thanh đó từng chút khuếch đại vào tâm trí cô, làm dấy lên bao hãi hùng lo sợ.
Hải Thiên chậm rãi bước vào, trên tay là một khay thức ăn thơm phức còn bốc hơi.
Có lẽ hắn vừa đi xuống bếp nấu ăn.
Hắn lại gần, ngôi xuống bên mép giường, một cỗ hơi cường ngạnh xâm chiếm, cô nắm chặt ga giường, cả người căng cứng khẩn trương.
Hải Thiên đỡ cô dậy, để cô tựa người vào mép giường, Nguyệt Vy không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi yên.
Bữa ăn này, không đợi Hải Thiên phải nhắc, cô ăn rất ngoan, Hải Thiên chậm rãi đút cho cô từng muỗng một.
Ánh mắt hắn nhìn cô vừa dịu dàng vừa ôn nhu, lại xen lẫn chút hài lòng thỏa mãn.
Ăn xong bát cháo, hắn nhẹ nhàng hỏi: "Còn muốn ăn thêm không?"
Ngày trước mỗi lần đút cho Nguyệt Vy, cô đều ăn một cách rất đối phó, chẳng thấy bao giờ chịu ăn ngoan ngoãn như thể này.
Hắn cho rằng cô đói nhưng sự thật là cô đã no đên căng bụng nhưng chẳng dám lên tiếng.
Người đàn ông này khiến cô kinh khiếp quá mức rồi.
Thấy cô cứ im lặng không trả lời cũng không nhìn mình, hắn nâng cảm cô lên, dịu dàng hỏi lại: "Em muốn ăn thêm không?"
Cô không nhìn hắn, lặng lẽ lắc đầu.
"Dùng miệng em trả lời anh"
Hắn thấp giọng nói, thanh âm rất trần nhưng mang theo một loại mệnh lệnh lạnh lẽo.
Cô mấp máy môi, khó khăn lắm mới bật ra một từ: "Không"
Giọng nói trong trẻo của cô đi đâu mất, chỉ còn lại thanh âm yếu ớt khàn khàn.
Nghe thấy giọng nói khác lạ của cô, hắn hơi nhíu mày: "Cổ họng làm sao?"
Cô định lắc đầu lần nữa, nhưng sợ hắn giận lại gắng sức bật ra một hai từ: "Không sao."
Chỉ nói vài tiếng nhưng thanh quản như sắp đứt ra, trong họng đau như sắp rách.
Trải qua mấy đợt giày vò vô độ, cô gào khóc van xin đến mức khản tiếng.
Sức lực phản kháng không có, chỉ có thể khẩn khoản van xin.
Vậy mà, kết quả đâu có thay đổi được gì? Phí lời, phí sức.
Chính xác là như vậy.
Hải Thiên lấy điện thoại đầu giường, gọi điện cho ai đó, hình như dặn dò đi mua thuốc.
Có lẽ là mây tên vệ sĩ phía dưới.
Người đàn ông này có lẽ làm rất nhiều chuyện xấu, bất kể đi đâu ở đâu đều có vệ sĩ bên mình.
Hắn là, không chỉ riêng cô mà rất nhiều người khác cũng bị hắn đối xử tàn bạo đến mức này.
Cô rủ mi, che đậy tủi thân yếu ớt trong mắt, mệt mỏi muốn nằm xuống nhưng Hải Thiên lập tức cản lại.
"Nguyệt Vy, chúng ta nói chuyện một lúc đi?"
Hải Thiên nhìn cô chăm chú, nơi đáy mắt cất giấu nhu tình dịu dàng: "Một lúc thôi, sau đó anh sẽ để em ngủ.
Tuyệt đối sẽ không làm gì nữa"
Giọng hắn mang theo chút dỗ dành.
Cô rất muốn cười, nhưng cười không nổi.
Hắn còn muốn làm gì nữa đây, còn chưa đủ hay sao? Hẳn nói như vậy, rõ ràng biết cô sợ hãi, nhưng cả ngày hôm nay, hẳn không buông tha cô một phút nào.
Làm cũng làm rồi? Còn muốn nói gì nữa? "Nguyệt Vy, anh biết em rất hận anh, rất ghét anh, rất muốn rời xa anh.
Anh biết phương thức đối đãi của anh làm em khó chịu, trong mắt em anh hèn mọn, anh ích kỉ, anh xấu xa, anh rất tệ.
Nhưng mà Vy à, buông tay em...
thực sự anh làm không được."
Hắn nắm chặt tay cô, tha thiết mà nói: "Anh không thể làm được Vy à, anh không thể"
Trong ánh mắt hắn trào dâng sự khổ sở cùng cực, ẩn nhẫn như đang khắc chế một cảm xúc mãnh liệt nào đó.
Hải Thiên nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ hồng vì tức giận của Nguyệt Vy, chính hắn cũng không thể lí giải nổi bản thân mình, vì cái gì mọi thứ liên quan đến cô hắn đều muốn nắm giữ trong tay, chiếm đoạt tất cả.
Hải Thiên nắm chặt tay cô, bàn tay nhỏ bé Nguyệt Vy đang run lên từng hồi, bật lên sự gào thét điên cuồng phản kháng của Nguyệt Vy.
Trong mắt cô ánh lên nỗi căm phẫn, tuyệt vọng, môi hồng như cánh hoa trước gió run rẩy không nói nên lời.
"Em đừng kích động quá"
Hắn dỗ dành, thanh âm đặc biệt dịu dàng mang theo chút mê luyến ngây dại: "Anh yêu em Vy à, anh thực sự rất yêu em.
Em đừng bắt anh phải buông tay em, anh không làm được đâu.
Hai tháng qua đã là quá sức chịu đựng của anh rồi đó.
Anh không thể tiếp tục được nữa đâu"
Mặc kệ cô gái trong ngực đã run rẩy đến tái xanh mặt mày, hắn tóm eo cô kéo lại gần, suýt xoa hôn lên môi cô: "Được rồi, không cần sợ đến mức này, anh cũng đâu có làm gì.
Vy, từ nay về sau, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh.
Em muốn gì đều được, em muốn cái gì anh đều có thể cho em, tất cả đều cho em"
Nguyệt Vy lắc đầu như điên , đáy mắt viết đầy kháng cự, khủng hoảng mà nói: "Không...
Không thể.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!