Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Ngày hôm sau, trời đổ mưa tầm tã, bây giờ mới hơn năm giờ sáng, bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn, vừa âm u vừa lạnh lẽo.

Nguyệt Vy đưa mắt nhìn ra bên ngoài, cả thành phố ngập chìm trong lớp mưa trắng xóa, mưa rất to, tới tấp đánh lên bức tường kính chạy dọc khắp căn phòng.

Nghe nói, khi lòng người buồn nhất, trời sẽ đổ mưa.

Hôm nay, trời mưa nặng hạt, mưa như xối xả tuôn vào lòng cô, lạnh lẽo đến thê lương.

Hơi thở nóng rực của đàn ông phun nhẹ nhàng đều đặn lên gáy cô, Hải Thiên ôm cô rất chặt, cái ôm cường thế bá đạo, một tay tóm eo cô, một tay đặt dưới đầu cô áp sát vào ngực hắn, Nguyệt Vy nằm theo kiểu bào thai cuộn người trong lòng hắn.

Thói quen của Hải Thiên không hề thay đổi, bất kể là thức hay ngủ đều ép buộc cô bên người.

Nguyệt Vy có cảm giác, hắn xem cô là vật sở hữu chứ chẳng phải là con người.

Tước đoạt tự do, giam hãm, làm gì cũng phải hỏi ý hắn.

Tình yêu của hắn vừa ích kỉ vừa ngang ngược, luôn khiến cô bí bách ngột ngạt.

Những lời nói tối qua của hắn đến giờ vẫn ám ảnh trong tâm trí cô.

Nguyệt Vy thực sự lo sợ, bản thân mình sẽ hóa điên nếu như Hải Thiên tiếp tục giam hãm cô thể này.

6 giờ sáng, Hải Thiên tỉnh dậy, như một thói quen, hắn siết eo cô vào lòng một lầ nữa, hôn hít một hồi mới chịu để cô xuống giường.

Đánh răng rửa mặt xong đã là chuyện của mười phút sau.

Nguyệt Vy lặng lẽ ngồi trên giường, hai chân bó gối, hai tay vòng trước chân, dầu dựa vào thành giường, thẫn thờ không chút sức sống.

Hải Thiên đang cài từng cúc áo sơ mi, thấy bộ dạng cô như vậy, trong lòng có chút xót xa, bèn lại gân, ngôi xuống bên mép giường, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Cô vẫn không nhìn hẳn, đôi mắt trong veo lặng lẽ ngược nhìn cảnh vật bên ngoài bức tường kính, nét mặt đượm buồn mang vẻ âu sầu bi thương.

Tựa như một con chim bị nhốt trong lồng sắt, trong mắt tồn tại bất lực não nề, muốn bay ra khỏi song sắt ngắm nhìn thế giới bên ngoài mà chẳng làm gì được.

Hải Thiên sửa sang lại cổ áo xốc xếch của cô rồi lại vuốt vuốt tóc ra sau tai, nhẹ nhàng mà nói: "Em không khỏe chỗ nào, anh gọi bác sĩ nhé?"

Ánh mắt hắn không giấu được sự quan tâm.

Nguyệt Vy không trả lời câu hỏi của Hải Thiên, chỉ thờ ơ hỏi một câu: "Anh không về nhà à?"

Sự dịu dàng trên mặt lập tức biến mất, ngón tay đang mơn trớn gò má cô hơi khựng lại.

Hẳn kìm nén cơn giận, bình tĩnh mà nói: "Anh đi lấy bữa sáng cho em"

Nguyệt Vy nhận ra sự khó chịu của Hải Thiên.

Cô cười nhạt, thấy lưng hẳn quay đi, nhẹ nhàng buông một câu: "Vợ anh đang mang thai, có lẽ giờ này cô ấy cũng chưa ăn sáng, hẳn là vẫn đang đợi anh"

Cô không lên giọng cũng không gắt gỏng, thản nhiên bình tĩnh mà nói, thế nhưng từng câu từng chữ đều khiến hắn điếng người.

Hải Thiên quay phắt người lại, ánh mắt hung ác nhìn cô, hắn lại gần nắm chiếc cảm tỉnh tế của cô, ép buộc cô ngước lên nhìn hắn: "Em nghĩ nói mấy lời này sẽ khiến tôi rút lui sao? Bé con, em đừng ngây thơ như thế, tôi nói tôi muốn em bất kể lí do là gì, tôi cũng phải có được em"

Hắn miết miết môi cô, tựa như đang cảnh cáo: "Cái miệng này của em bớt nói mấy lời vô ích lại.

Ngoan ngoãn nghe lời cho anh"

Cô ngước đôi mắt căm phẫn nhìn hẳn, tức giận đến nghẹn lời.

Hải Thiên vỗ vỗ má cô vài cái giống như đang cưng nựng một đứa trẻ: "Em không thể ngoan một chút sao? Làm người phụ nữ của tôi có gì không tốt? Em không cần đi làm tôi sẽ nuôi em, cũng không cần phải lo lắng bất kì chuyện gì tôi đều có thể giải quyết giúp em, tôi sẽ lo cho em tất cả, cũng sẽ lo cho mẹ của em có một cuộc sống tốt.

Nếu em muốn, tôi sẽ đón bà ấy lên đây sống cùng em.

Nguyệt Vy, ngoại trừ tờ giấy đăng ký kết hôn ra, cái gì tôi cũng thể cho em"

Hắn khẳng định chắc chắn, ánh mắt thành thật.

Nguyệt Vy nghe xong chỉ muốn tát cho người đàn ông vô lại này mấy cái.

Hẳn ép cô đến mức này còn chưa khổ hay sao, còn bắt mẹ cô lên đấy chứng kiến sự khổ sở của cô.

"Hải Thiên, tôi chỉ muốn nói một điều duy nhất: tôi không cần anh lo cho tôi, không cần bất cứ thứ gì từ anh, tiền tôi có thể tự kiếm, mẹ của tôi tôi cũng có thể tự lo.

Thứ tôi cần là tự do là hạnh phúc.

Mà ở bên anh, tự do đã không có mà hạnh phúc lại càng không."

Sắc mặt Hải Thiên thoáng đanh lại: "Nguyệt Vy, anh không muốn cãi nhau với em.

Vẫn là câu nói đó, anh tuyệt đối không buông tay.

Tự do hay hạnh phúc gì đó đợi em cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh rồi nói tiếp?"

Dứt lời, hắn đi ra khỏi phòng, cánh cửa đóng mạnh lại, phát ra một tiếng rầm dữ dội.

Nguyệt Vy đưa mắt nhìn theo, ánh mắt chùng xuống một màu ảm đạm.

Lại là căn phòng này, như mật thất to lớn giam hãm lấy tự do của cô.

Rõ ràng có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài nhưng chẳng thể chạm tới.

Hôm nay là chủ nhật, ngày mai đã là thứ hai.

Nếu Hải Thiên vân không chịu thả cô ra, thì chuyện gì sẽ tiếp diễn nữa đây? "e Văn phòng tổng giám đốc.

"Thưa sếp, có một người đàn ông là Chu Thiệu Khiêm muốn gặp sếp.

Anh ta còn nói có việc quan trọng muốn trao đổi, anh ta nói anh ta sẽ đợi đến nào gặp được sếp thì mới về"

Hải Thiên đang duyệt qua hợp đồng, nghe vậy thì ngẩng đầu lên: "Người đang ở đâu?"

"Vâng, hiện tại vẫn chờ ở đại sảnh.

Từ lúc giám đốc bắt đầu họp đến bây giờ đã hơn ba tiếng đồng hồ"

Hoàng Tân nói.

Ánh mắt Hải Thiên thoáng qua một tia giêu cợt, hắn nhếch môi cười lạnh: "Cứ để anh ta đợi"

Hoàng Tân gật đầu: "Vâng, giám đốc còn gì căn dặn không?"

Hải Thiên đặt bút máy xuống, nhìn nhìn đồng hồ rồi nói: "Anh về biệt thự xem thử Nguyệt Vy thế nào? Còn nữa, xem người giúp việc đã làm cơm cho cô ấy chưa, có gì xảy ra thì lập tức gọi điện cho tôi"

"Vâng, tôi đã hiểu thưa sếp."

Hoàng Tân vừa định quay người thì Hải Thiên lập tức gọi lại: "Khoan đã"

"Thưa vâng, giám đốc còn gì căn dặn?"

Hải Thiên thấp giọng nói: "Nhiệt độ điều hòa trong phòng hơi thấp, cậu nhắc người tăng nhiệt độ lên.

Đề kháng cô ấy không tốt, rất dễ bị cảm"

Hoàng Tân vừa nghe đến hai từ "bị cảm"

đột nhiên nhớ tới cuộc gọi hồi sáng của cô Mỹ Nhị, lưỡng lự một hồi rồi nói: "Tổng giám đốc...

lúc nãy, vợ ngài có gọi điện cho tôi hỏi ngài có ở công ty không, chuyện là cô ấy bị cảm muốn tìm ngài để.."

Còn chưa nói xong, Hải Thiên đã lập tức ngắt lời: "Đã biết.

Chuyện này để tôi giải quyết, cậu đi làm việc của mình đi"

Hoàng Tân vừa đi ra khỏi phòng, khuôn mặt Hải Thiên lập tức sa sầm.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận