Trong lúc hai người còn ôm nhau thảm thiết thì một giọng đàn ông âm âm nhu nhu vang lên, âm sắc vừa lạnh lẽo vừa đáng sợ: "Hai người đang làm cái quái gì đây?"
Sét đánh giữa trời quang.
Nguyệt Vy giật nảy mình, vội vã đẩy Thiệu Khiêm ra.
Dáng vẻ chột dạ như người vợ bị chồng bắt gian tại trận.
Nguyệt Vy chẳng hiểu sao mình lại phản ứng khoa trương như vậy.
Cô hoảng hốt nhìn ra cửa, nhìn Hải Thiên một thân cao lớn đứng đó, cả người âm u tản ra khí lạnh, đáy lòng Nguyệt Vy sinh ra một loại sợ sệt.
Cô vội vã đứng lên chắn ngang trước mắt Thiệu Khiêm.
Hải Thiên nheo mắt, đôi con ngươi dán chặt lên người cô.
Cùng lúc hai người đàn ông bị hành động của Nguyệt Vy làm cho chấn động.
Thiệu Khiêm nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của Nguyệt Vy chắn trước mặt mình, sửng sốt không nói nên lời.
Tóc cô còn ướt, hương thơm nhẹ nhàng lan đến mũi man đến một cảm giác dễ chịu.
Hải Thiên nương theo ánh mắt của Thiệu Khiêm, thầy hắn đang nhìn Nguyệt Vy bằng đôi mắt ngây ngẩn, đôi con ngươi Hải Thiên lóe lên sự tàn nhẫn độc đoán, nắm tay siết chặt thành quyền, khớp xương kêu răng rắc.
Nguyệt Vy lặng lẽ nuốt nuốt nước bọt, cô nhạy cảm phát hiện được cơn giận kinh người từ Hải Thiên, giận dữ sắp phá kén bung ra.
Cô sợ hãi, lùi lại, khẩn trương nói với Thiệu Khiêm: "Anh...anh Khiêm...em...em hơi đói, anh anh đi mua giúp em chút đồ ăn có được không?"
Thiệu Khiêm nghe vậy liền nói: "Em muốn ăn gì, trong nhà còn đồ ăn không, để anh nấu cho nhanh"
Nguyệt Vy gấp đến luống cuống tay chân, vội vã đấy Thiệu Khiêm ra ngoài, bảo có chuyện gì nói sau, Thiệu Khiêm dù không muốn nhưng cũng không còn cách nào khác, anh nói anh sẽ ở bên ngoài nhưng Nguyệt Vy nào cho phép dứt khoát bảo anh đi, còn dặn dò bác bảo vệ không được để anh lên.
Cô biết Hải Thiên đang cố hết sức nhân nhịn, giây phút cô đẩy Thiệu Khiêm đi lướt qua người hắn, khớp ngón tay hắn căng chặt lại với nhau, phát ra tiếng kêu răng rắc.
Thiệu Khiêm đã được Nguyệt Vy "hộ tống" ra ngoài, lúc này trong nhà chỉ còn lại mình cô và Hải Thiên.
Không gian vắng lặng chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của người đàn ông, Nguyệt Vy không dám đứng gân hẳn, cô bước lùi về sau cách Hải Thiên hơn ba bước chân.
Thân ảnh Hải Thiên cao lớn, đứng bất động ở lối ra vào, nắm tay siết chặt thành quyền, đôi mắt hắn ẩn nhẫn sự tức giận nhìn chằm chằm về phía cô.
Đáy mắt như tóe ra lửa, gân xanh trên trán giật giật rất sinh động.
Nguyệt Vy lặng lẽ nuốt nước bọt, cô lúng túng xoa xoa tay, giả vờ bình tĩnh nói: "Anh...Anh có muốn uống chút nước ấm không? Tôi...tôi đi pha cho anh nhé?"
Nói rồi, cô xoay người toan chạy vào nhà bếp thế nhưng lúc này người đàn ông đột nhiên hùng dũng tiến lên, mỗi bước chân đều mang theo khí thế đuổi cùng giết tận.
Trực giác mách bảo nguy hiểm sắp cận kề, Nguyệt Vy cuống quýt bỏ chạy, thế nhưng còn chưa chạy được mây bước đã bị Hải Thiên tóm lại.
Hắn nắm lấy cổ tay cô giật mạnh một cái, cả người cô lập tức xoay lại đối diện với khuôn mặt giận dữ điên cuồng của Hải Thiên.
Đôi mắt hắn rất sấu giống như biển đêm cuồng cuộn từng cơn sóng dữ xô đẩy nhau.
Nguyệt Vy sợ hãi nuốt nuốt nước bọt, cô khẩn trương nói: "Chuyện...không phải như anh nghĩ, anh bình tĩnh lại đi, thật ra lúc nãy...Á"
Hải Thiên đột nhiên bóp mạnh tay cô một cái, Nguyệt Vy đau đến thét thành tiếng: "Đau, tôi đau..."
Hắn giận đến đỏ bừng mặt: "Em muốn tôi điên lên mới vừa lòng có đúng không? Có phải nếu tôi không lên đây, một giây sau đó, em và hản ta sẽ lập tức lên giường?"
Nguyệt Vy trợn tròn mắt, bực bội hét lên: "Anh điên à, nói nhăng nói cuội cái gì vậy?"
Cô cố sức rút tay ra, nhưng Hải Thiên nắm chặt đến mức chỉ cử động thôi đã khó khăn.
Hải Thiên lướt mắt khắp người cô, bộ váy ngủ mỏng manh màu trắng không che hết da thịt non mềm, dù là áo tay dài nhưng cổ áo vẫn rất rộng, lộ rõ cả xương quai xanh.
Ăn mặc như thể này còn ôm ôm ấp ấp tên khốn kia? Hắn thấy rõ ràng, đôi tay nhỏ bé của cô vòng qua lưng hắn, rất thân mật, rất gần gũi.
Là cô chủ động ôm hản, tình nguyện ôm hẳn.
Nghĩ đến đây, một sự đố kị kinh người trào dâng, Hải Thiên lại không giữ được điên cuồng: "Em và hắn ta rút cuộc đã làm cái gì rồi? Đã làm cái gì rồi?"
Giọng nói hắn không giấu được giận dữ, rống lên một cách dữ tợn.
Mắt hằn lên tia máu đỏ, khuôn mặt ngược sáng khiến hắn như ác quỷ bước ra từ địa ngục, toàn thân tản ra hơi thở âm u.
Nguyệt Vy sợ đến tái xanh mặt mày, cô rụt vai, né tránh ánh nhìn hung dữ của hắn: "Anh...anh...Á"
Cô còn chưa nói xong, Hải Thiên đã một phát đẩy cô vào tường, lưng va mạnh vào bức tường cứng, cô đau đến mức rên thành tiếng, có cảm giác bản thân mình như bao tải bị hẳn ném vào tường.
Còn chưa kịp định hình, thì một cảm giác ngột ngạt ập đến, sắc mặt Nguyệt Vy nhăn lại một đoàn, cô ú ớ nói kêu không ra tiếng.
Bàn tay thô ráp chặn đứng trước cổ họng cô, hai mắt Hải Thiên hẳn lên tia máu đỏ, hắn nghiến răng kèn kẹt, mỗi từ nhá ra đều chứa đầy giận dữ tàn ác: "Nói, cô và hắn đã làm cái gì rồi, hả, hả?"
Hải Thiên đã tin tưởng Nguyệt Vy quá mức, hẳn vẫn luôn cho rằng Nguyệt Vy xem Thiệu Khiêm là anh trai, từng có một thời gian cô và tên khốn kia sống với nhau, hẳn vẫn không nghỉ ngờ gì.
Nhưng ngày hôm nay, giây phút nhìn thấy Thiệu Khiêm và Nguyệt Vy ôm nhau thắm thiết, đầu óc như nổ tung, nếu không phải Nguyệt Vy lanh lẹ đấy người đàn ông đó đi, hắn thực sự không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì? Nguyệt Vy nhìn khuôn mặt giận dữ của Hải Thiên, đáy lòng sinh ra một loại cảm xúc sợ hãi kinh khủng chưa từng có.
Bàn tay Hải Thiên từng chút siết chặt cổ cô, nước mắt Nguyệt Vy từ trong con ngươi chiếu ra, phản ánh sự tàn nhẫn của người đàn ông.
Nguyệt Vy ú ớ không nói nên lời, cô run rẩy kịch liệt, trong phút chốc tưởng chừng như cái chết cận kề.
Hải Thiên bất ngờ buông cô ra, Nguyệt Vy lập tức ho khan, cô ngã khuya xuống sàn nhà, tóc tai rũ rượi, vai gây run lẩy bẩy, vừa ho vừa khóc đến nghẹn ngào.
Hải Thiên từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm, hắn cười đến cá liệt: "Trần Nguyệt Vy, cô giỏi lắm.
Rất giỏi"
Nghe thấy giọng nói của hẳn, cô nhạy cảm phát hiện nguy hiểm đang cận kề, vội vã bò đi, muốn trốn nhanh.
Thể nhưng Hải Thiên đâu dễ dàng buông tha cô như vậy.
Một giây sau đó, trong phòng vang lên tiếng hét kinh hoàng của cô gái.
"Á...cứu tôi...
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!