Một lát sau đó, trong phòng tắm liên tục truyên đến tiếng nước chảy xối xả.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Hải Thiên vẫn không để Nguyệt Vy ra khỏi phòng tắm, hản kì cọ liên tục trên người cô giống như muốn lột luôn lớp xa cô xuống.
Nguyệt Vy chẳng dám ho ne nửa lời, cô ngồi co ro trong bồn tắm, mặc kệ Hải Thiên muốn làm gì thì làm.
Cả người lạnh đến run cầm cập vẫn không hé răng cầu xin.
Bởi lẽ câu xin cũng vô Ích, cô biết Hải Thiên đang tẩy rửa, Thiệu Khiêm vừa ôm cô một cái hẳn đã lập tức muốn lột da cô.
Người đàn ông này biến thái đến cực đoan, đã thế còn mắc bệnh chiếm hữu.
Hắn căn bản không xem cô là người, vẫn luôn là thế, muốn gì làm nấy, muốn cưỡng bức liền cưỡng bức, muốn giam dữ liên giam dữ, muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng.
Mặc kệ ý muốn của cô là gì đều không quan trọng, chỉ cần hắn thích là được.
"Tách chân ra"
Giọng nói lạnh lẽo của Hải Thiên vang đến bên tai làm Nguyệt Vy run lẩy bẩy, cô ngước đôi mắt mơ mịt nhìn hắn, trong đó viết đầy ấm ức tuyệt vọng.
Thấy cô cứ trân trân nhìn mình mà không làm gì, Hải Thiên cao giọng: "Có nghe không?"
Tựa như nói chuyện với một đứa trẻ, giọng điệu răn dạy tràn đầy uy hiếp.
Nguyệt Vy khép chặt mi mắt, cô ôm vai, cắn môi, nghe theo lời hän, chân vừa cử động một chút đã bị một lực lớn tách ra.
Cô không nhịn được mà khóc thành tiếng, Hải Thiên chẳng buồn quan tâm, tập trung vào hành động của minh.
Nguyệt Vy nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú đang kê cận ngay trước mắt, vẫn là Hải Thiên, vẫn là người đàn ông nói yêu cô đó thôi.
Thế nhưng tại sao lại khác lạ đến vậy.
Và rôi, khoảnh khắc ngón tay Hải Thiên chen vào giữa hai chân cô, Nguyệt Vy như chết lặng.
Cô không còn lời nào để nói.
Hản thật sự cho rằng, cô và Thiệu Khiêm đã xảy ra chuyện đó.
Cô muốn cười nhưng cười không nổi.
Bất lực đan xen tủi nhục khiến nước mắt rơi xuống mãi hoài không dứt.
Đến khi Hải Thiên bế Nguyệt Vy ra khỏi phòng tắm đã là chuyện của một tiếng sau.
Hắn đặt Nguyệt Vy lên giường, cô chẳng buồn cử động, thẫn thờ đưa mắt nhìn lên trần nhà.
Cơ thế không một mảnh vải che thân nằm bất động giữa ga giường trắng xóa, run rẩy không ngừng nghỉ.
Da thịt khắp nơi đều bị chà sát đến đỏ ửng, thậm chí nhiều nơi còn có in rõ dấu tay.
Trên cổ còn in rõ đường hằn rõ rệt.
Hải Thiên đi đến bên tủ quần áo, lướt mắt nhìn khắp một lượt, định tìm một bộ quần áo mặc vào cho Nguyệt Vy, thế nhưng khoảnh khắc khi hắn nhìn thấy mấy bộ quần áo đàn ông trong tủ cô, sắc mặt lập tức thay đổi, hết trắng rồi lại đỏ, khóe môi giật giật liên tục.
"Rào"
Bỗng nhiên Nguyệt Vy nghe thấy một loạt âm thanh kéo tới, người đàn ông đối diện đang điên cuồng lấy hết sơ mi quần tây ném xuống sàn.
Lần đầu tiên cô nghe thấy hắn chửi thề, âm thanh bén nhọn bật ra từ kẽ răng, sắc nhọn lạnh lẽo: "Mẹ kiếp."
Cô nhắm nghiền mi chẳng muốn nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.
Mấy bộ quần áo đó đều là của Thiệu Khiêm, những ngày đầu tiên cô đến ở đây, anh vì lo lắng nên thỉnh thoảng có ghé sang ở lại, nhưng vẫn luôn ngủ ngoài sô pha.
Vì sáng mai đi làm sớm nên Thiệu Khiêm mang theo một vài bộ quần áo, cô ủi thẳng rồi để trong tủ quần áo của mình.
Trong nhà chỉ có duy nhất một cái tủ, cô không để đó thì để ở đâu.
Sự thật là như vậy Nguyệt Vy cũng chẳng buồn giải thích, mặc kệ Hải Thiên muốn nghĩ gì thì nghĩ, cô giải thích hắn cũng đâu có tin, mà tin thì sao, không tin thì thể nào, quan trọng gì không? Cô đã quá mệt mỏi rồi, chẳng muốn lưu tâm thêm điều gì nữa? "Cô còn gì để nói không?"
Giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn của Hải Thiên vang lên, truyền đến tai cô mang theo sự thờ ơ tuyệt vọng.
Nguyệt Vy túm chặt chăn, cô nhắm nghiền mi, không nhìn Hải Thiên, cũng không trả lời hắn.
Sự im lặng lì lợm của cô càng khiến ai đó phát điên lên, hẳn lao lên giường, dựng người cô dậy, đẩy mạnh vào thành giường, đầu cô va mạnh vào mặt phẳng cứng ngắc, đau đến say sẩm mặt mày.
Cô nức nở thành tiếng, thoi thóp như cá mắc cạn.
Một tay Hải Thiên chống bên thành giường, một tay nắm tóc cô, động tác không chút lưu tình.
Da đầu bị kéo căng, Nguyệt Vy vừa đau vừa rát, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị một người đàn ông nào đối xử tàn bạo đến mức này, Hải Thiên dường như mất hết kiểm soát, hắn nhìn chăm chăm cô, khoảng cách giữa môi và môi rất gần, trong mắt Hải Thiên hiện rõ lửa nóng sắc bén, hừng hực như muốn thiêu sống cô, Nguyệt Vy cực lực chịu đựng cô rất muốn tránh đi nhưng lực tay của Hải Thiên rất mạnh cố thế nào cũng không thoát được.
"Nguyệt Vy, nói cho tôi biết, cô và hắn đã ngủ với nhau bao nhiêu lần? Nói!"
Hắn quát lên, tay lại thô lỗ kéo mạnh tóc cô.
Nguyệt Vy đau đến thét thành tiếng, nước mắt tuôn rơi không ngừng: "Tôi...
tôi không có."
"Không có?"
Hắn cười đến ác liệt: "Đến lúc này rồi, cô còn muốn nói dối tôi sao?"
Thấy chưa? Đã nói rồi, cô nói gì hắn cũng không tin.
Nguyệt Vy trơ mắt nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên: "Anh muốn nghe câu trả lời đúng không?"
Cô sẽ nói ra đáp án mà hắn mong muốn.
Cô đã nói không rồi nhưng hắn vẫn không tin.
Được thôi, nếu hắn muốn nghe cô cũng sẽ không ngại nói.
Sắc mặt Hải Thiên thoáng đanh lại.
Nguyệt Vy trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng thốt ra một câu làm hản điếng người: "Mấy lần thì tôi không nhớ? Nhưng mà anh hỏi ở đâu, trên giường, phòng tắm, nhà tôi hay khách sạn, mỗi nơi số lần lại khác nhau còn "hắn ở đây là người nào?"
Trong phút chốc, Hải Thiên cứng đơ người, sống lưng như bị ai nên một gậy.
Không gian xung quanh im lặng như tờ, không một thanh âm nào vang lên, ngoại trừ tiếng thở dồn dập gấp gáp của Hải Thiên.
Tay hắn cũng đã buông lỏng, Nguyệt Vy được giải thoát, cô ngồi đó, nhìn hắn cười đến điên loạn: "Anh nghĩ mà xem, trong khoảng thời gian tôi xa anh, ở cạnh Thiệu Khiêm, sống chung một thời gian dài như thế, sẽ xảy ra chuyện gì? Còn nữa, cơ thể tôi vốn dĩ được anh huấn luyện rất tốt, một người đàn ông không đủ làm tôi thích thú.
Anh biết không, tôi đã quan hệ với rất nhiều người, rất nhiều lần đến nỗi tôi chẳng thể nhớ nỗi"
Hải Thiên nheo mắt nhìn cô, cả người âm u tản ra khí lạnh.
"Tôi lẳng lơ như thế đấy, không có đàn ông thì không sống được.
Đây...
có phải là đáp án anh muốn nghe hay không?"
Lời vừa dứt, một cái tát dán xuống má cô.
"Chát"
Thanh âm thanh thúy vang lên như lưỡi đao sắc bén xé toạc sự im lặng, khuôn mặt Nguyệt Vy lệch hẳn sang một bên, cô...
gần như hóa đá.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!