Khi Hải Thiên đến nơi, Mỹ Nhi vừa được đưa khỏi phòng cấp cứu, kẻ khóc người cười mừng mừng tủi tủi nhìn theo ý tá đưa Mỹ Nhi về phòng hồi sức.
Có vẻ như mọi chuyện đã ổn.
Hải Thiên đứng từ xa, hai tay chống bên hông, thần sắc như vừa trải qua một cuộc chạy ma-ra-tông, mặt mày đỏ hết cả lên, hắn thở phì phò, trong mắt vẫn chưa tan hết lo lắng.
Hoàng Tân nhanh chóng nhận ra sự xuất hiện của Hải Thiên, hắn nói vài câu với bà Cao Minh Uyên, bà ấy gật gật đầu thở dài rồi đưa mắt nhìn Hải Thiên, tỏ rõ thái độ không hài lòng bằng một cái lắc đầu ngán ngẩm.
Khi Hoàng Tân vội vã chạy đến chỗ Hải Thiên, anh ta lau lau mồ hôi trên trán, nghiêm túc nhìn Hải Thiên: "Thưa sếp, vợ ngài đã qua cơn nguy kịch.Còn nữa..."
Hoàng Tân cười tươi như hoa: "Đứa bé vẫn bình an vô sự"
Hải Thiên thở hắt ra một hơi, lặng thinh không nói gì.
Khi chạy đến đây, hắn đã lo lắng bất an vô cùng, đành rằng hắn không yêu Mỹ Nhi nhưng đứa bé không có tội tình gì, nó là giọt máu của hắn, là cốt nhục của hắn.
Hắn không mong muốn đứa bé xảy ra chuyện và tất nhiên cũng không hi vọng Mỹ Nhi gặp điều gì không hay.
Hải Thiên cảm thấy rất mâu thuẫn, hắn không mong muốn có đứa bé này vì đó là lí do khiến cuộc đời hắn rơi vào ngõ cụt tiến không được mà lùi cũng chả xong.
Thế nhưng, lương tâm của hắn vẫn luôn hi vọng đứa con này được chào đời một cách khỏe mạnh.
Đến lúc đó, hắn nghĩ có lẽ mình sẽ thương nó hơn một chút, ít nhất là hơn hiện tại.
Chẳng hiểu lí do tại sao, hắn lại không cảm thấy một chút gắn kết nào với đứa bé trong bụng Mỹ Nhị, khi mẹ hẳn gợi nhắc nói về con của hắn sau này sẽ có hình dạng thế nào, khi Mỹ Nhi cầm tay hắn đặt lên bụng cô ấy, trái tim hẳn dửng dưng đến lạ.
Lí do là gì? Chẳng phải giữa bố con thường có sự liên kết vô hình sao? Nhưng...
"Sếp, sếp...
Hoàng Tân khẽ gọi hai tiếng đánh thức thần trí mơ hồ của Hải Thiên.
"Sếp, sếp có muốn vào thăm cô Mỹ Nhi một chút không?...
Phu nhân cũng đang ở bên trong, dù sao sếp cũng đã mất công đến nơi...
Hơn nữa, mấy hôm nay cô Mỹ Nhi vì sếp mà mất ăn mất ngủ, tôi cảm thấy có chút đáng thương"
Hoàng Tân dè dặt nhìn thái độ của Hải Thiên, câu nào nói ra cũng hết sức cẩn trọng.
Anh ta có thể nói về cái cô Nguyệt Vy kia cả ngày cũng không sao thế nhưng mỗi lần nhắc đến Trương Mỹ Nhi chưa tới ba câu, sắc mặt Hải Thiên đã u ám, có khi sếp còn quát thẳng vào mặt anh ta? Thể mới nói, tình cảm vỗn dĩ không nên cưỡng cầu.
Hoàng Tân cứ nghĩ Hải Thiên sẽ không vào xem Mỹ Nhi thế nào nhưng rút cuộc hản lại hỏi: "Cô ấy nằm ở phòng nào?"
Hoàng Tân hớn hở ngay: "Vâng, vợ ngài...
ừm...
ý tôi là cô Trương đang nằm ở phòng 405.
Lúc nãy tôi nghe bác sĩ nói, phòng này nằm ở tầng ba khoa sản"
Dù đã kết hôn với Mỹ Nhi, nhưng Hoàng Tân để ý mỗi lần gọi Mỹ Nhi là vợ hắn sắc mặt hắn lại không hề vui.
Vậy nên, anh ta luôn phải cẩn trọng.
Suy đi tính lại, trong chuyện tình tay ba trắc trở này, cả ba người Mỹ Nhi - Hải Thiên - Nguyệt Vy đều không một ai thực sự hạnh phúc, kẻ trốn chạy, người níu kéo, người tha thiết muốn đi, kẻ cầu ở lại nhưng chẳng được.
Lát sau, khi Hải Thiên vào phòng, bố mẹ hắn và Mỹ Nhi đều có mặt.
Hắn gật đầu chào một tiếng.
Người lớn hai bên thở dài nặng nề, thần sắc không mấy vui vẻ.
Nhất là bố mẹ Mỹ Nhi, nhìn qua đã biết họ không hài lòng khi mỗi lần Mỹ Nhi xảy ra chuyện, Hải Thiên thân làm chồng lại luôn xuất hiện cuối cùng.
Bất quá Cao Minh Uyên và Dương Hải Lăng cũng nhận ra, không tránh khỏi vài câu trách phạt con trai mình.
Hải Thiên chịu trận lắng nghe, không hé môi một lời.
Mỹ Nhi nằm im trên giường.
thần sắc tái nhợt, lặng lẽ rơi nước mắt, nghẹn ngào nói một câu: "Bố mẹ, đừng trách anh ấy nữa, đều tại con đi đứng không cẩn thận khiến cả nhà phải lo lắng"
Ông bà Dương thở dài, nói khẽ với bên thông gia vài lời, lát sau, người lớn hai bên gia đình đã ra hết bên ngoài.
Căn phòng im ắng đến lạ, chỉ nghe thấy tiếng nước rỉ từ bình truyền nước biển.
Đèn trong phòng sáng trưng, soi rõ từng đường nét trên gương mặt tuấn tú của Hải Thiên.
Minh Vy nhìn hẳn, tròng mắt lấp lánh ánh nước nhập nhòa.
Hơn một tuần nay, Hải Thiên không về nhà, cô thậm chí còn không biết được anh ở đâu làm gì với ai.
Thế nhưng xem ra Hải Thiên sống rất tốt, anh vân như vậy, vẫn thần thái uy nghiêm bức người, vẫn là gương mặt điên đảo chúng sinh mà cô si mê ngây dại.
Hải Thiên ngồi xuống ghế, anh dém chăn lại giúp Mỹ Nhi rồi điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng một chút.
Từng động tác của anh đều lọt vào mắt Mỹ Nhi, cô không bỏ sót bất kì cử chỉ nào.
Người đàn ông cô ngày nhớ đêm mong đang sờ sờ trước mắt, gần đến mức làm cô hốt hoảng ngỡ rằng như là mơ.
Ánh mắt Mỹ Nhi cứ dán chặt lên người Hải Thiên không rời mãi đến khi một dấu căn đỏ rực ứ máu đập thẳng vào mắt cô, bén nhọn như kim đâm xuyên qua mắt.
Bông chốc, Mỹ Nhi lặng người.
Dấu cắn rất sâu nằm ngay ngắn trên cổ Hải Thiên.
Không giống như dấu căn ái muội đâm mùi yêu đương mời gọi khi ân ái, dấu vết kia đại diện cho sự phản kháng mãnh liệt của người phụ nữ.
Chứng tỏ cô ta không hề tự nguyện.
Cô ta...
là ai? "Muốn ăn gì không?"
Hải Thiên điềm nhiên nói không hề phát hiện ra đôi mắt Mỹ Nhi lúc bấy giờ có bao nhiêu căm phẫn tuyệt vọng.
Cô ta thở phập phồng: "Hải Thiên...Anh...Anh lại tìm cô ta sao?"
Chỉ có thể là Nguyệt Vy, chỉ có thể cô ta mà thôi.
Bởi lẽ Hải Thiên muốn mây mưa giải tỏa bên ngoài, cũng không tìm người phụ nữ nào phát điên đến độ cắn bạn tình đến mức dọa người như thế.
Hải Thiên mặt không đổi sắc nhìn Mỹ Nhi: "Em còn đang mệt.
Đừng nên kích động, ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe"
Không hề phủ nhận.
Hải Thiên không hề phủ nhận.
Hai bàn tay Mỹ Nhi nằm chặt ga giường, khuôn mặt xinh đẹp hết trảng rồi lại xanh, cô ta gần như không thể kìm chế, cả người run lẩy bẩy: "Anh...Anh...Hải Thiên...Tại sao anh lại như vậy? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Anh tìm ai cũng được, tại sao trước sau vân là ả ta.Tại sao hả?"
Nháy mắt, sắc mặt Hải Thiên đã tối sầm lại: "Anh đã nói em không được kích động? Nếu em tiếp tục như vậy, anh buộc lòng phải ra ngoài"
Mỹ Nhi mím chặt cánh môi, tức đến mức không nói nên lời.
Là ai cũng được tại sao vẫn là Nguyệt Vy.
Thà một người phụ nữ nào đó gian xảo quyến rũ anh cũng được, tại sao phải là Nguyệt Vy, cô ta liên tục trốn tránh anh nhưng Hải Thiên vẫn một mực quấn lấy cô ta không buông tha.
Sự sỉ nhục này thực sự khiến cô không thể nào chấp nhận được.
Nước mắt Mỹ Nhi tuôn mãi không ngừng, lặng lẽ rơi xuống gối, thấm ướt nỗi đau.
Hải Thiên đứng lên, Mỹ Nhi càng khóc dữ hơn.
"Bây giờ em muốn thế nào?"
Hắn hít sâu hỏi một câu rất lạnh nhạt: "Em muốn khóc mãi như thế này đúng không? Vậy anh ra ngoài, để bác sĩ vào nói chuyện với em"
Dứt lời, hắn cất bước định đi ra ngoài.
Mỹ Nhi biết Hải Thiên nói là sẽ làm thật, vội vã kêu lên, nghẹn ngào như đứa trẻ sợ bị bỏ rơi: "Đừng, anh đừng đi, em sẽ nghe lời, em không khóc nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!