Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có một tổng tài yêu em cuồng si

"Anh đang đến chỗ em."

Một giây đó, cô suýt đã nhảy dựng lên, sợ đến mức suýt nữa thì đánh rơi điện thoại, đôi mặt lưu y nhìn về cửa, trái tim trong ngực nhảy bình bịch.

Hải Thiên sắp đến ư? Lặng lẽ nắm chặt điện thoại, cô kìm nén sự run rẩy từ đôi tay của mình.

Mấy hôm nay, Hải Thiên đã không đến tìm cô, hôm đó hình như Mỹ Nhi xảy ra chuyện, hắn rời đi với vẻ mặt rất lo lắng.

Nguyệt Vy cứ nghĩ hắn đã hồi tâm chuyển ý, xem như đã về với chính đạo, tận lực trở thành một người chồng tốt.

Nhưng hóa ra, tất cả đều không phải như cô nghĩ.

Đồ ăn trên bàn ngốn ngang chưa nấu, trời bên ngoài mưa càng lúc càng to, khuôn mặt Nguyệt Vy lộ rõ sự hốt hoảng.

Cô ngồi xuống ghế, ổn định tâm tình rồi soạn một tin nhắn gửi cho Hải Thiên: "Em không có ở nhà.Hôm khác anh đến được không? Em về thăm mẹ rồi"

Tin nhắn nhanh chóng được gửi đi.

Trên trán cô rịn xuống một tầng mồ hôi.

Phải nói rằng người đàn ông này rất ranh ma, cô không biết có qua mặt được hẳn hay không? Chỉ là nếu như Hải Lâm biết được cô nói dõi hẳn hậu quả thật không dám lường tới.

Hai phút trôi qua, Hải Thiên vẫn chưa hồi âm.

Có lẽ đang bận lái xe! Nguyệt Vy khẩn trương ra mặt, cô đứng lên, vội vã đi tắt đèn.

Xong xuôi, mượn ánh đèn flash từ điện thoại trở về phòng bếp.

Lúc này mưa ngày một lớn hơn, sấm chớp thi nhau rạch ngang trời hằng lên những vệt sáng chói lòa xuyên qua rèm cửa hắt vào căn hộ nhỏ hẹp.

Cô ngồi thơi thóp trên ghế, hai chân co lại, bả vai run rẩy.

Mưa, sấm, chớp kinh hoàng vang đến bên tai.

Năm phút đồng hồ trôi qua, điện thoại vẫn không có bất kì tin nhắn nào từ Hải Thiên.

Nguyệt Vy thầm nghĩ, có khi nào hẳn đọc được tin nhắn sau đó giận dữ quay xe về biệt thự.

Hải Thiên đã nhắn tin cho cô thì chắc chắn sẽ đợi chờ xem cô hồi đáp thế nào? Nhưng tại sao cô đã trả lời hắn vân không có động tĩnh gì? Đang lúc Nguyệt Vy còn chìm đắm trong đống suy nghĩ ngổn ngang thì lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân trầm ổn, nhẹ nhàng, đĩnh đạc.

Nguyệt Vy lập tức quay đầu nhìn ra cửa, cả người ớn lạnh, run rẩy.

"Cốc...

Cốc...

Cốc"

Ba tiếng trầm tĩnh nhẹ nhàng đánh thẳng vào đại não Nguyệt Vy.

Giờ phút này cô cảm giác như bản thân mình đang là nhân vật chính trong bộ phim kinh dị nào đó.

Bên ngoài sấm chớp mưa gió ầm ầm, trong nhà tối om, cửa nhà vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng khẽ khẽ.

Cô đặt hai tay lên ngực, thoi thóp ôm lấy tim mình.

Ánh mắt hoang mang nhìn về cánh cửa im lìm.

Không một tiếng động nào vang lên nữa.

Chỉ là ngay sau đó, ba tiếng gõ cửa lại truyền đến.

Nguyệt Vy sợ đến mức không dám nhúc nhích.

Cô không biết bên ngoài là ai, không biết có phải là Hải Thiên hay không? Nhưng cô thực sự không dám mở cửa.

Lúc này một tiếng sét đinh tai vang lên, Nguyệt Vy giật nảy mình suýt nữa đã hét thành tiếng.

Cùng lúc đo, điện thoại trên bàn tính lên một tiếng, âm thanh bén nhọn đâm thẳng vào tai.

Nguyệt Vy hốt hoảng, sắc mặt tái xanh.

Co run run cầm điện thoại lên, ánh sáng yếu ớt từ điện thoại hắt lên gương mặt sợ hãi.

Màn hình điện thoại hiển thị dòng tin nhắn, vỏn vẹn năm từ: "Đừng để anh phá cửa"

Nguyệt Vy vừa đọc xong, toàn thân chấn động, lạnh lẽo tập kích trên sống lưng, cô quay đầu nhìn về phía cửa, đáy lòng dâng lên sự khiếp sợ chưa từng có.

Hải Thiên biết cô có ở trong nhà sao? Không thể nào? Cô không bật đèn cũng im lặng không phát ra âm thanh nào.

Nguyệt Vy lặng lẽ nuốt nuốt nước bọt, cô đè nén sự run sợ trong lòng, nhãn lại một tin: "Em không có ở nhà"

Tin nhắn còn chưa kịp gửi đi thì ngoài cửa đã truyền đến một loạt âm thanh dữ dội: "Rầm...rầm"

Cô trợn mắt, há hốc mồm.

Hải Thiên tính phá cửa thật sao? Một giây sau đó, cô lập tức đứng dậy, chạy nhanh ra cửa, vội vã đến độ mũi chân va vào chân bàn, đau đớn không nói nên lời.

Lát sau.

"Em trốn nữa tôi xem nào?"

Hải Thiên đứng dựa người vào góc bàn, thân ảnh thon dài đứng ngay bên cạnh bên cạnh cô, một tay hắn đút vào túi quần một tay mân mê cái cằm cô.

Nguyệt Vy như đứa trẻ làm sai sợ người lớn trách phạt, cô ngoan ngoãn ngồi yên, hai tay đặt trên đùi, khuôn mặt tràn đầy sự lúng túng khó chịu.

Ngón tay Hải Thiên sượt qua má cô, gảy nhẹ vài cái, rõi lại dời xuống môi cô miết nhẹ: "Mấy ngày không gặp anh, xem ra em sống rất tốt?"

Cái má phúng phính hẳn.

Nguyệt Vy im lặng không nói gì, cũng không dám nhìn hẳn.

Bộ dạng thình lặng nhẫn nhịn của cô càng khiến Hải Thiên khó chịu hơn.

Hản nhéo nhẹ cái má cô một cái, sức lực không nhiều nhưng khiến cô rất đau.

Nguyệt Vy ôm má, càng cúi thấp đầu, bất mãn nhưng chẳng dám phản kháng.

Hải Thiên thấy thế tức giận hơn, hắn nâng cằm cô lên, ánh mắt ẩn nhẫn như đang khắc chế cảm xúc mãnh liệt nào đó, giọng nói thấm lạnh: "Em là đang tỏ thái độ với tôi?"

Chẳng biết từ bao giờ Hải Thiên lại trở thành bộ dạng này, mối quan hệ giữa cô và hẳn chẳng khác nào chủ nợ với con nợ, Hải Thiên càng lúc càng đáng sợ.

Cô lắc đầu, nước mắt lưng tròng nhìn hẳn: "Không có."

Giọng cô mềm nhũn mang theo chút sợ sệt e đè.

Hải Thiên nhìn sâu vào đôi mắt của cô, trong đó viết đầy bất mãn cam chịu.

Hắn phát hiện từ sau lần đó trở đi, Nguyệt Vy với hắn lúc nào cũng mang vẻ mặt cam chịu sợ hãi này.

Bất quá, sự nhu thuận của cô chẳng khiến hắn vui vẻ chút nào.

"Đừng sợ anh, được không?"

Hăn thấp người, hôn nhẹ lên trán cô: "Cũng đừng nghĩ cách trốn anh, em trốn không nổi đấu? Biết không?"

Nguyệt Vy cắn chặt môi, đè nén hốt hoảng kinh sợ trong lòng không dám nói gì.

Hải Thiên vỗ nhẹ sau lưng cô, dỗ dành: "Nghe không?"

Cô gật đầu xem như đáp ứng.

Nhưng Hải Thiên nào dễ buông tha cô như vậy: "Dùng miệng em trả lời anh."

Cô bị hắn ép vào lòng, chỉ có thể buồn buồn đáp một tiếng: "Dạ"

Lúc này, người nào đó mới hài lòng buông tha cho cô.

Hải Thiên ôm cô một lúc mới chịu để cô đi nấu ăn.

Hải Thiên thì đi tắm, lần này trở lại, cô thấy hắn còn mang theo cả áo quân.

Toàn mấy túi đồ mới, đoán chừng phải hơn mười bộ.

Không phải là định ở đây luôn đó chứ? Nguyệt Vy thắc mắc cũng không dám hỏi.

Hỏi để làm gì? Cô đâu ngăn cản được hắn.

Khi Hải Thiên tắm xong, đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Hắn có thói quen tắm rất lâu, còn hơn cả phụ nữ, đã thế còn kĩ tính sạch sẽ.

Một ngày tắm đến hai lần, sáng một lần tối một lần.

Bên ngoài sạch sẽ nho nhã nhưng bên trong chỉ mìn Nguyệt Vy biết người đàn ông này cặn bã thủ đoạn đáng sợ đến mức nào.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận