Một thân ảnh cao lớn xuất hiện, mùi hương nước hoa nhẹ nhàng lan tràn đến khoang mũi, gương mặt ôn hòa của người đàn ông hiện lên nụ cười nhu thuận,giọng nói vừa quen thuộc vừa quen tai: "Chào cô...Nguyệt Vy"
Phút đó, trái tim cô như hẫng một nhịp.
Người đàn ông đối diện mắt đen mày rậm, sống mũi cao thẳng, chân mày lưỡi kiếm sắc bén nhìn qua một lần thực sự rất giống Hải Thiên.
Một cảm giác quen thuộc đánh tới, Nguyệt Vy ngờ ngờ: "Hình như anh..."
Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự ôn nhu trầm lặng: "Chúng ta đã gặp nhau một lần rồi"
Giọng nói nhẹ nhàng lan đến tai, trong như tiếng đàn cello.
Giọng nói này...
Gương mặt này...
Lần này, Nguyệt Vy shock thực sự.
Ánh mắt cười lên của anh ta hao hao với Hải Thiên, là anh ta, bác sĩ đã khám phụ khoa cho cô.
Tại sao lại có chuyện trùng hợp như thế chứ.
"Mời cô vào"
Vị bác sĩ kia nghiêng người, lịch thiệp mở cửa mời cô vào bên trong.
Nguyệt Vy: ".."
Cô muốn về có được không? Anh ta thực sự vẫn còn muốn xem mắt với cô ư? Lát sau.
Phục vụ vừa mang trà lên, cánh cửa phòng khép lại, lập tức cả người Nguyệt Vy căng cứng, có chút không tự nhiên.
Làm sao có thể tự nhiên được cơ chứ? Tại sao đối tượng xem mắt lại là anh ta chứ? Còn nữa trong bộ dạng anh ta giống như biết trước mọi việc vậy, anh ta hình như còn nhớ mặt cô, anh ta đã nói đã gặp nhau một lần rồi còn gì.
Nguyệt Vy bắt đầu thấy căng thẳng, vừa căng thẳng vừa xấu hổ chỉ muốn về ngay lập tức.
Nhưng người đàn ông đối diện lại không hê như vậy, anh ta vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì.
"Cô cũng thích trà hoa cúc sao?"
Anh ta nhìn cô, khóe môi gợi lên một nụ cười dịu dàng.
Nguyệt Vy nuốt nuốt nước bọt, cô gượng cười miễn cưỡng vâng một tiếng.
Dường như nhìn thấy sự căng thẳng của cô anh ta khẽ cười: "Tôi hiểu cô Nguyệt Vy đang nghĩ gì.
Nhưng mà cho phép tôi được nói điều này."
Anh ta nhìn cô, Nguyệt Vy ngẩng đầu nhìn anh ta, tầm mắt hai người giao nhau, trái tim trong ngực Nguyệt Vy đập liên hồi.
Người đàn ông này tại sao lại có nét giống Hải Thiên như vậy, nhất là chân mày và đôi mắt, sinh khí thần thái toát lên khác nhau nhưng thực sự là rất giống.
"Tôi đến đây là hoàn toàn tự nguyện.
Ban đầu mẹ tôi là người thúc ép, tôi vốn không hứng thú chuyện này cho đến khi..."
Anh ta mỉm cười: "Tôi nhìn thấy ảnh của cô.
Chính vì biết cô nên tôi mới quyết định đến đây.
Cô Nguyệt Vy hiếu ý tôi chứ?"
Nguyệt Vy nuốt một ngụm nước bọt.
Cô đương nhiên hiểu ý anh ta là gì? Cách nói chuyện rất tinh tế lại vô cùng khéo léo.
Anh ta đang gián tiếp nói với cô rằng, có thể cô không còn là gái trinh, và anh cũng đôi ba phần hiểu quá khứ của cô nhưng vẫn quyết định đến đây.
Vừa nhìn ảnh đã nhận ra cô.
Điều này chứng minh, anh ta thực sự có ấn tượng với cô hoặc có thể chỉ đơn giản là người đàn ông này có khả năng nhớ khuôn mặt người rất tốt.
"Tôi là Nguyễn Thiệu Nam.
Nghề nghiệp thì cô cũng biết rôi"
Anh ta lại cười, nhẹ nhàng chìa bàn tay hướng về phía cô: "Rất vui được gặp cô."
Ánh đèn mờ ảo trong phòng chiếu lên gương mặt anh ta, từng đường nét trên gương mặt nhu hòa dịu dàng, dù sắc bén nhưng lại không khiến người ta dè chừng sợ hãi.
Cộng thêm nụ cười luôn thường trực trên môi kia, thật khiến người ta có hảo cảm.
"Rất vui được gặp anh"
Nguyệt Vy nắm lấy bàn tay thon dài của anh ta, tay người này rất đẹp, những ngón tay trắng đều, khớp xương nam tính rõ ràng, đầu móng sạch sẽ trơn tru.
Không biết thế nào, nhưng đến cả tay của Thiệu Nam cô cũng thấy giống Hải Thiên.
Đúng là điên thật rồi sao cô lại có thể nghĩ đến người đàn ông đó bây giờ chứ? Nguyệt Vy hít sâu một hơi cô đè nén cảm giác bất an trong lòng.
Thiệu Nam là một người đàn ông rất ôn hòa lại tinh tế.
Ngôi được một lát, cuộc trò chuyện giữa hai người dẫn dắt rất khéo léo những vấn đề gượng gạo giữa hai người đều được anh ta cởi bỏ một cách nhẹ nhàng.
Anh ta là bác sĩ ngoại hình lại đặc biệt sáng lán, thực sự với điều kiện của anh ta có thể lựa chọn một cô gái tốt hơn cô trăm ngàn lần.
Chí ít là vẫn còn trinh trắng nguyên vẹn.
Nguyệt Vy cứ nghĩ anh ta không biết là đối tượng xem mắt tối nay là cô hoặc là không hề nhớ cô là ai, nhưng không anh ta nhớ rõ thậm chí còn nói đề cập đến vấn đề của cô, bảo rằng nên sắp xếp thời gian chữa bệnh bởi lẽ cho dù không muốn sinh con thì tử cung cũng ảnh hưởng trực tiếp đến sắc vóc và nhan sắc của một người phụ nữ.
Nguyệt Vy rất xấu hổ nhưng nghe anh ta nói một cách điềm nhiên như vậy cũng không phản ứng quá đà.
Chỉ là càng có thêm thắc mắc.
Rút cuộc vì lí do gì, một cô gái không còn trinh trắng, đã thế khả năng thụ thai sinh con không tốt như cô lại khiến anh ta để mắt đến.
Nguyệt Vy cứ nghĩ có thể anh ta đang làm bộ làm tịch, kết thúc buổi xem mắt sẽ biến mất biệt tăm.
Xem như nể mặt sự quen biết giữa hai phụ huynh là xong việc.
Nào ngờ, tối hôm sau, vừa tan làm trở về nhà điện thoại reo lên.
Nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình, Nguyệt Vy không khỏi kinh ngạc.
Vừa bắt máy thì bên kia đầu dây nhanh chóng truyền đến giọng nói trầm thấp êm ái của bác sĩ Nam: "Nguyệt Vy, tối nay cô có bận gì không? Có thể chút dành thời gian dùng bữa tối với tôi không?"
Nguyệt Vy vừa nghe xong lập tức ngớ người.
Cô còn đang lưỡng lự không biết có nên đi hay không thì bên kia lại vang đến tiếng cười khe khẽ của Thiệu Nam.
"Hết tuần này tôi sẽ quay trở về thành phố tới lúc đó thời gian gặp cô cũng sẽ ít hơn? Hi vọng trong khoảng thời gian này sẽ có cơ hội được gặp cô nhiều hơn"
Giọng nói mang theo chút thành kính chiều chuộng.
Đã bước qua tuổi 25 nhưng đây là lần đầu tiên cô được một người đàn ông đối xử vừa tôn trọng vừa chiều chuộng như vậy.
Không có gượng ép, chuyên quyền, độc đoán.
Tất cả đều là đang trưng cầu ý kiến, cô có quyền lựa chọn đi hoặc không đi.
Cảm giác tán tỉnh này có thể nói là lần đầu tiên Nguyệt Vy được nếm trải.
Cô rất muốn từ chối bất quá lại không ngăn được lòng mình, cuối cùng lại không kìm được mà đồng ý: "Được."
Người bên kia im lặng một giây sau đó trong giọng không giấu được ý vui, bắt đầu liệt kê ra một vài địa điểm ăn tối hẹn hò, hỏi cô muốn ăn ở đâu, vẫn như vậy vẫn luôn là hỏi ý cô.
Nguyệt Vy chưa từng được trải nghiệm cảm giác này, trong lòng có chút vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!