Mối quan hệ giữa Nguyệt Vy và Thiệu Nam càng lúc càng trở nên gần gũi.
Thiệu Nam là một người đàn ông trầm tính, ôn hòa lại rất tinh tế, hơn nữa anh không hề băn khoăn đến quá khứ của cô.
Đó là điều khiến cô thoải mái nhất.
Hai người lại nói chuyện rất hòa hợp, cùng một số thói quen như đọc sách, cùng một số sở thích, khẩu vị về ăn uống.
Dù mới gặp nhau mấy ngày nhưng lại như đã quen biết từ lâu.
Quan trọng là cô rất thích cảm giác an toàn bình lặng mà Thiệu Nam mang lại.
Anh ấy là một người đàn ông nhã nhặn, gần như hoàn hảo về mọi thứ chỉ là chẳng hiểu tại sao lại ấn tượng với một người như cô.
Thiệu Nam bảo, lần đầu chạm mặt ở phòng khám đã bị đôi mắt cô hút hồn.
Một phần vì đôi mắt cô rất đẹp, một phần là bởi vì gương mặt cô có nét hao hao với người anh thầm thương thuở đại học.
Nghe xong, Nguyệt Vy có chút bất ngờ.
Thiệu Nam hỏi: "Anh chỉ nói thật lòng mình thôi em đừng suy nghĩ nhiêu, cho dù em giống ai đi nữa nhưng nếu chúng ta nói chuyện không hợp.
Cũng không thể nói chuyện vui vẻ đến bây giờ"
Chung quy lại ngoại hình cũng như trang bìa một cuốn sách, bìa đẹp hoặc khiến người ta gợi nhớ về những điều gì đó xa xôi ngọt ngào thì họ sẽ quyết định dở trang tiếp theo, đọc say mê.
Nhưng nếu nội dung không hay thì vài trang rồi gấp lại, vậy thôi.
Vì một lẽ nào đó, Thiệu Nam và Nguyệt Vy gặp được nhau, tìm đến nhau nhưng suy cho cùng thứ níu giữ họ vẫn là cảm xúc đồng điệu hòa hợp giữa hai tâm hồn.
Hôm nay, vốn dĩ hai người sẽ đi ăn tối với nhau nhưng ngày mai ở trường mầm non, ban giám hiệu sẽ tiến hành dự giờ đánh giá chất lượng giáo viên mới, nên Nguyệt Vy phải chuẩn bị rất nhiều thứ.
Cô không thể đi được.
Thiệu Nam có vẻ rất tiếc nuôi nhưng cũng không gượng ép cô, rất nhã nhặn ôn hòa.
Chỉ cần như thế thôi đã đủ rồi.
8 giờ tối, sau khi tắm rửa ăn cơm xong, Nguyệt Vy bắt đầu mở máy tính lên soạn giáo án.
Đến gần 9 giờ mới xong, cô chỉnh lại một lần nữa định tập giảng qua.
Nhưng thấy có vẻ hơi khát nên định cho bản thân mình uống một cốc nước.
Mẹ cô có thói quen ngủ sớm, còn chưa đến 9 giờ tối đã đi ngủ mất tăm.
Chỉ còn lại một mình cô, ra đến nhà bếp, cô rót đầy một cốc nước, còn chưa kịp uống thì bỗng dưng nhìn ra cửa sổ thấy một chiếc xe ô tô nào đó đỗ trước cống nhà mình, động cơ rất êm tai nhưng ánh đèn chói mắt lóe lên rất kinh người sáng rỡ dọi thẳng vào nhà cô.
Nguyệt Vy lấy làm lạ, nghĩ là xe hàng xóm nên cũng không quan tâm lắm.
Chỉ là người đỗ xe ngoài kia rất ngang ngược, cứ rọi thẳng đèn vào nhà cô, ánh đèn xuyên qua cửa sổ nhà bếp rọi thẳng vào mặt cô.
Nguyệt Vy có chút khó chịu với hành động ngang ngược của người bên ngoài.
Cô nhíu nhíu mày, cầm cốc nước lại gần cửa số, định buông màn xuống.
Nhưng một giây sau đó...
Nguyệt Vy sợ đến mức đánh rơi cốc nước trên tay xuống sàn nhà.
"Choang."
Ly thủy tinh vỡ tan tành trên sàn nhà.
Toàn thân chấn động, hai mắt trừng lớn, đôi đồng tử co rút mãnh liệt.
Màn đêm buông xuống, hai chiếc đèn pha rực rỡ lóe lên ánh sáng kinh người, tựa như một con quái vật tàn ác đang chuẩn bị tiến công về phía cô.
Xuyên qua tấm kính trong suốt, đôi con ngươi sáng quắc man rợ phóng thẳng ngang ngược, ánh mắt người đàn ông tràn đầy hung khí, nhìn cô đắm đầm chuyên chú như hình với bóng.
Lông mày lưỡi kiếm nhếch lên, môi mím thẳng một đường.
Dù cách một khoảng cách rất xa nhưng Nguyệt Vy vẫn cảm nhận được khí thế bức người kinh khủng đó.
Lạnh lẽo tập kích sống lưng, cô thực sự không tin nổi vào mắt mình.
Răng môi lạnh lão va đập vào nhau.
Là Hải Thiên...
Là hắn...
Sau một giây hoảng loạn cực độ, cô lấy phản ứng nhanh như chớp vội vã buông màn xuống.
Ánh sáng từ đèn pha không còn rọi chiếu vào nhà.
Nhưng lúc này Nguyệt Vy đến hơi sức để thở cũng không còn.
Cô ôm tim, tấm lưng mượt mà trượt xuống tường, tay chân run rẩy kịch liệt.
Mô hôi túa đầy trên trán.
Thật sự sợ đến sức cùng lực kiệt rồi.
Rất nhanh sau đó, bên ngoài đã không truyền đến tiếng động cơ nữa.
Không gian yên ắng lạ kì.
Từ trong phòng cô truyền đến tiếng chuông điện thoại.
Hai mắt Nguyệt Vy trừng lớn.
Cô đứng lên, nhanh chóng chạy vào phòng, động tác khẩn trương vội vàng.
Phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng từ màn hình máy tính và điện thoại chiếu ra, khiến không gian càng thêm phần u ám.
Nguyệt Vy nhấc điện thoại lên, hệt như đang cầm một miếng bánh nóng hổi, run lấy bà lẩy bẩy, dãy số xa lạ nhấp nháy trên màn hình.
Dù không lưu tên nhưng Nguyệt Vy cũng biết đó là ai? Cô khẩn trương bắt máy, đầu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng nói lạnh lẽo: "Bước ra đây"
Hải Thiên giống như đang nói chuyện với một đứa trẻ hư hỏng, giọng điệu răn dạy đáng sợ.
Cô nghe xong, hô hấp hết sức khó khăn, sợ đến mức nước mắt rơi lã chã: "Hải Thiên, tôi..."
"Đi ra"
Hải Thiên gắt lên, giọng nói oanh tạc trong loa khiến Nguyệt Vy giật bản mình.
Nguyệt Vy hoảng loạn cực kì, cô vén màn nhìn ra bên ngoài, rồi hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh nhưng vẫn rất khẩn trương: "Anh...
về đi.
Tôi sẽ không ra.
Nếu anh dám làm gì, tôi sẽ...
sẽ báo cảnh sát.
Anh nên nhớ, đây, đây chính là quê tôi, Không phải địa bàn của anh, đừng có làm càn"
Hải Thiên bên ngoài lặng lẽ châm một điếu thuốc, nghe cô nói, hắn phà nhẹ ra một hơi, làn khói tìm lượn lờ quanh khuôn mặt ma mị phảng phất nét trầm tĩnh lại đáng sợ hệt.
Cả người tản ra khí thế của một kẻ căn nuốt, bất cần không chút lưu tình.
"Em không biết sợ là gì có đúng không?"
Hải Thiên giễu cợt: "Hỏi lại lần cuối có ra hay là không?"
Nguyệt Vy dù đang hết sức căng thẳng nhưng vẫn cố trẫn tĩnh bản thân, áp điện thoại vào tai, cô thều thào nói: "Tôi sẽ không ra, không đi đâu cả.
Giữa tôi và anh đã không còn ràng buộc gì nữa rồi? Anh...
anh không thể ép tôi nữa?"
Hải Thiên cười thật thấp thành tiếng, ánh mắt nhìn qua rèm cửa phòng ngủ nơi có bóng dáng thập thò đang rình mò, hắn nhẹ nhàng nói: "Em nghĩ anh sẽ không có cách em ư? Tốt thôi"
Dứt lời, không đợi Nguyệt Vy trả lời, hắn đã nhanh chóng tắt máy.
Nguyệt Vy bàng hoàng, nhìn màn hình tối đen bỗng dưng trong lòng có dự cảm chẳng lành.
Và rôi, một giây sau đó, điện thoại di động sáng lên.
Tin nhắn mới đến, vẫn là từ dãy số lạ đó.
Bàn tay Nguyệt Vy run run kích vào hộp thoại tin nhắn.
Màn hình bản ra một bức ảnh khiến sắc mặt Nguyệt Vy trắng bệch dị thường.
Trong tấm ảnh là một cô gái nằm yên trên giường, đôi mắt khép hờ viết đầy mệt mỏi ánh lên nỗi bi thương sợ hãi.
Chằng chịt trên cổ là dấu hôn đỏ chói man rợ.
Cần cổ nghiêng về một bên như thiên nga sắp chết, khắp thân thể đều là dấu vết chơi bời tàn bạo.
Người trong ảnh không ai khác là cô.
Nước mắt Nguyệt Vy thi nhau rơi xuống, cô đưa tay che miệng ngăn lại tiếng khóc hãi hùng tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!