Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có một tổng tài yêu em cuồng si

"Bây giờ thì có ra hay không?"

Giọng nói thanh lãnh của Hải Thiên truyền tới trong điện thoại, Nguyệt Vy khóc đến nấc, giọng mềm nhũn cất đầy van xin: "Hải Thiên, anh tha cho tôi được không? Chừng đó thời gian là đủ rồi.Tôi, tôi chắc chắn sẽ không quên anh, chúng ta không yêu thì làm bạn cũng được mà.Hải Thiên đừng đối xử với tôi như vậy nữa.Xin anh ấy"

Mấy lời này của cô khiến ai kia phát điên, hắn giận quá hóa cười: "Bạn ư? Ha...Đại tiểu thư của tôi ơi, em muốn tôi điên lên mới vừa lòng có đúng không?"

Nguyệt Vy khóc thút thít, cô không dám nói to sợ kinh động đến mẹ phòng bên.

Giọng nói thều thào trong nước mắt nghe càng nghẹn ngào đáng thương.

Vậy mà người nào đó cũng chẳng mảy may động lòng, hắn hít sâu một hơi giống như đè nén giận dữ trong lòng nhẹ nhàng nói với cô: "Đi ra đây cho anh.Nếu không ngay ngày mai tất cả tấm hình này sẽ được phát tán khắp khu phố này.Đến lúc đó, đừng trách tại sao anh ác?"

Cô lắc đầu nguầy nguậy, cô biết nếu Hải Thiên đã nói hắn nhất định sẽ làm.

Người đàn ông này, có chuyện gì mà không dám làm cơ chứ.

Cô lau lau nước mắt, cất giọng lấy lòng: "Hải Thiên, anh về trước đi được không? Ngày mai...ngày mai em sẽ gặp anh.Bây giờ có mẹ ở nhà, em không thể đi được"

"Có mẹ em ở nhà?"

Hản hỏi, lông mày hơi nhướng lên.

Nguyệt Vy tưởng hắn động lòng trắc ẩn, khẩn trương nói: "Đúng vậy.Mẹ em không cho ra ngoài vào ban đêm.Ngày mai em chắc chắn sẽ đi gặp anh mà"

"Không có ngày mai.

Có mẹ em thì để anh vào, để xem bà ấy phản ứng như thế nào khi nhìn thấy mấy tấm hình này."

Nguyệt Vy nhịn không được nữa.cô khóc sụt sùi: "Tôi không muốn ra.Không muốn.Hải Thiên, anh đừng ép tôi nữa."

Quá mệt mỏi với sự đôi co mất thời gian này, Hải Thiên thở hắt ra một hơi: "Năm phút nữa, em không ra, ảnh sẽ được truyền đi ngay lập tức."

Nói xong, hẳn lạnh lùng cúp máy.

Nguyệt Vy bò rạp giữa sàn, cô thực sự sợ rồi, cô thực sự đã đánh giá quá thấp sự cố chấp của người đàn ông này rồi.

Ban đêm gió to, trời chuyển lạnh.

Trên trời cao trong trẻo một vầng trăng sáng.

Ánh trăng rọi xuống đường hòa cùng ánh đèn neon, con đường vắng vẻ không một bóng người.

Nguyệt Vy mở cổng rón rén đi ra, nhìn thấy chiếc xe đang đậu đẳng xa, nhịn không được rùng mình một cái.

Cô bước lại gần, cách xa cổng nhà tầm hai ba bước chân, không lên xe mà đứng nguyên tại chỗ.

Đầu cúi thấp, không dám nhìn người đàn ông đối diện.

Dưới ánh đèn mờ ảo, thân ảnh cao lớn của Hải Thiên dựa vào cửa xe, áo khoác đen tùy ý vắt lên vai, dùng tay che khói châm lửa, đốm lửa lập lòe trong đêm ẩn hiện trong làn khói trắng mờ ảo.

Ánh lửa đẹp đẽ chiếu lên mái tóc đen cùng đôi mắt sáng ngời của Hải Thiên.

Dáng vẻ vừa phong trần vừa lạ lẫm.

Trong trí nhớ của cô, Hải Thiên chưa từng hút thuốc.

Mới một tuần không gặp Hải Thiên đã thay đổi đến mức làm cô nhận không ra.

Hản không những lạnh lùng mà giờ đây trên người còn tản ra một loại khí chất bất cần chưa từng có.

Hải Thiên rất anh tuấn, dáng vẻ bất cần này càng tôn thêm sự cuốn hút, có chút mê ly lại quyến rũ không nói nên lời.

Nhưng Nguyệt Vy nào dám nhìn, cô đứng trân trân tại chỗ, cách hắn ba bước chân, một bước cũng không dám nhấc chân bước lên.

Nhìn thấy bộ dạng trốn tránh của cô, Hải Thiên cười giễu một cái, hắn ném mạnh điếu thuốc xuống mặt đường, dứt khoát bước về phía cô.

Mỗi bước đi đều mang theo sát ý đuổi cùng giết tận.

Nguyệt Vy theo bản năng lùi về phía sau gấp gáp nói: "Em không lên xe.Hải Thiên, anh đứng yên đó, anh...Á"

Hải Thiên chẳng tốn nhiều sức đã bế bổng cô lên vai, Nguyệt Vy thét chói tai: "Cứu...Cứu tôi."

"Râm"

Tiếng hét của cô vang lên chưa tới hai giây đã bị ngăn lại sau cánh cửa xe đen ngòm.

Nguyệt Vy nằm sấp lên ghế sau, cô lồm cồm bò dậy.

Lúc này Hải Thiên cũng đã ngồi vào xe.

Nguyệt Vy thấy hắn khởi động xe, cô gấp gáp nói: "Chẳng phải nói muốn nói chuyện thôi sao? Anh đưa tôi đi đâu.

Hải Thiên, thả tôi xuống"

Nhìn cảnh vật càng lúc càng trôi tuột về phía sau, Nguyệt Vy hoảng loạn cực kì.

Qua gương chiếu hậu cô nhìn thấy đôi mắt rét lạnh kinh người của hắn, đáy mắt hắn giăng đầy tia máu đỏ.

Nghe cô hét, Hải Thiên chẳng những không bận tâm mà còn lái xe nhanh hơn.

Lạnh lẽo tập kích sống lưng, cô đặt hai tay lên đùi, vô thức siết chặt điện thoại trong tay, biết hẳn đang giận dữ cô mềm mỏng nói: "Hải Thiên, khuya rồi, anh đưa em đi đâu vậy? Ngày mai em phải đi làm.

Anh cho em về, có gì chúng ta...nói chuyện sau có đúng không? Khóe môi Hải Thiên nhếch lên.

Đi làm? Xem ra là muốn ở lại đây thật? Còn xin cả việc làm? Giỏi thật đấy.

Nhìn thấy nụ cười rét lạnh của Hải Thiên, Nguyệt Vy ớn lạnh cả người.

Nhân lúc Hải Thiên không chú ý tới, cô khẩn trương mở điện thoại định nhắn cho Thiệu Nam một tin.

Nào ngờ...

"KittttttIl"

Xe thắng gấp, Nguyệt Vy chúi mạnh về phía trước.

Hải Lâm vội quay người giật lấy điện thoại trên tay cô ném lên ghế trước.

Động tác vừa nhanh vừa lưu loát đến mức cô không phản ứng kịp.

Nguyệt Vy trợn to mắt, dường như không nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra.

Còn Hải Thiên vẫn ung dung nư không có gì, hẳn đánh vô lăng, tiếp tục lái xe.

Một tầng mồ hôi trên trán, cô biết mình chống không lại hắn, cô gái ngồi co ro trên ghế, hai tay đặt trên đùi run run, âm thanh thốt lên mang theo chút ấm ức nghẹn ngào: "Hải Thiên, em muốn về nhà.

Anh dừng xe, chẳng phải anh nói muốn nói chuyện với em thôi sao?"

Hải Thiên hơi híp mắt lại, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô, nhưng lại không hề lên tiếng.

Cô lại mềm giọng nói: "Hải Thiên, tôi muốn về.

Anh đưa đi đâu vậy?"

Mà lúc này tốc độ xe đã thả chậm.

Không khí trong xe vã hết sức nặng nề.

Nguyệt Vy đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài, phát hiện ra đây chính là khách sạn mà năm trước Hải Thiên về quê cô đã ở lại.

Trái tim Nguyệt Vy đập mạnh, cô không muốn vào, không muốn.

Nhưng xe đã dừng trước khách sạn.

Ánh đèn rực rỡ bên ngoài chiếu lên gương mặt tái nhợt của cô.

Hải Thiên mở cửa xuống xe, đi vê cửa sau, mở ra.

Người Nguyệt Vy co lại một đoàn, cô rúc rúc bả vai, không có ý định đi vào.

Hải Thiên vừa đụng vào cánh tay cô đã bị Nguyệt Vy hất văng ra: "Tôi không đi.

Không đi, chẳng phải muốn gặp tôi thôi sao? Vào đây làm gì? Nguyệt Vy lùi hẳn vào cửa xe bên kia, cương quyết không cho Hải Thiên đụng vào, tránh tay hẳn như tránh quý.

Hải Thiên đã giận sôi, hắn vào xe, dứt khoát kéo Nguyệt Vy ra ngoài bằng được.

Cô hoảng loạn giãy dụa, dứt khoát nắm tay vào cánh cửa xe không chịu đi.

"Hải Thiên, anh không được ép tôi nữa.

Không được"

Cô òa khóc nức nở, kiên quyết nắm lấy cửa xe không chịu đi.

Hải Thiên mặt không đổi sắc, hai tay đời đến eo cô, tóm lại,lôi về phía sau.

Lúc này phục vụ khách sạn đi ra, Nguyệt Vy lập tức la lên: "Cứu tôi, cứu tôi.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận