Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Tội ác được che giấu dưới một lớp vỏ bọc quá hoàn mĩ.

Dọc đường đi vào khách sạn, Nguyệt Vy khóc lóc không chịu phối hợp nhưng Hải Thiên dịu dàng vô cùng, dỗ dành cô như đang dỗ dành một cô người yêu ngang bướng hờn giận vô cớ.

Đến khi qua mắt được lễ tân, cánh cửa thang máy vừa khép lại, nụ cười và ánh mắt ôn hòa của Hải Thiên lập tức biến mất, thay vào đó là sự rét lạnh kinh người chưa từng có.

Còn Nguyệt Vy, cô khóc đến say sẩm mặt mày, cả người giãy dụa đến ướt mồ hôi, tóc tai bê bết trên mặt trông thê thảm như một bà điên.

Hải Thiên giữ chặt cổ tay cô không buông, làn da trắng nõn đã xuất hiện vài vết bầm đỏ, chứng tỏ Hải Thiên đã dùng sức rất mạnh.

Tầng 4 khách sạn.

"Tinh"

Cửa thang máy mở ra, Hải Thiên xốc nổi Nguyệt Vy lên vai, ngang nhiên vác ra ngoài, cô hét lên: "Cứu tôi, cứu tôi.Có ai không!"

Nhưng phòng khách sạn có vẻ cách âm rất tốt, chẳng một ai nghe thấy hoặc là nghe thấy nhưng chẳng một ai chịu lên tiếng cứu cô.

Cô vẫy vùng liên tục còn Hải Thiên hẳn bình chân như vại.

Nhanh chóng quẹt thẻ, cửa mở, Nguyệt Vy òa khóc, tưởng tưởng đến những điều sắp xảy ra cô nhịn được sợ hãi, giãy dụa càng lợi hại hơn, một giây sau đó, đột nhiên cúi đầu xuống căn mạnh lên vai Hải Thiên.

Dường như bao nhiêu căm phẫn ghét bỏ hận thù đều dồn hết vào đó, Hải Thiên vừa bước vào phòng, lập tức rít mạnh một hơi qua kẽ răng.

Nhưng vẫn không buông cô ra.

Đợi đến khi cửa phòng đóng kín lại, ánh mắt Hải Thiên trở nên điên cuồng.

Hải Thiên thả mạnh cô xuống giường lớn, chiếc giường đàn hồi rất tốt, cô nảy lên ba cái.

Hải Thiên từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lóe lên tia điên cuồng tàn nhẫn.

Nhận thấy sát ý trong mắt hắn, cô ngồi bật dậy, lùi sát về thành giường rồi nhanh như chớp nhảy xuống muốn lao ra cửa kêu cứu.

Bộ dạng của cô rất chật vật, tóc đen xa dài rối tung lên, chiếc váy trên người thấm ướt mồ hôi, Hải Thiên chẳng tốn nhiều sức đã tóm eo cô, kéo mạnh về phía sau, vừa nhấc bổng lên cô lên vai thì Nguyệt Vy đã lần nữa dùng lại chiêu cũ cắn mạnh lên vai hắn.

Nguyệt Vy cắn không nhẹ, gân xanh trên trán hắn nổi đầy.

Thậm chí đau đến mức Hải Thiên không đi nổi.

"Bép""

Hải Thiên tét mạnh vào mông cô một cái, Nguyệt Vy hét lên.

Hàm răng ê ẩm buông tha cho bả vai rắn chắc.

Cô ngã vật ra giữa nệm.

Hải Thiên nhẹo mắt nhìn cô: "Em đúng là thiếu dạy dỗ rồi"

Nguyệt Vy cắm ghét nhìn hắn, vừa định phản kích nói gì đó thì nhận thấy Hải Thiên có ý định lao tới, chân nhỏ lập tức đưa lên đạp ngay vào ngực hắn: "Cút đi, cút đi.."

Nước mắt cô rơi đầy gò má: "Cút đi, khốn nạn.

Đi ra"

Cô đá liên tục, vài cái còn trúng cả vào mặt Hải Thiên.

Đau đây.

Hải Thiên dường như không kiên nhẫn thêm được nữa.

Chân nhỏ vừa định vung lên đạp thêm một lần nữa, lập tức bị bắt lại.

Lực lớn đến mức làm cô kêu rên: "Đau.."

Nước mắt ứa ra.

Cổ chân như sắp bị hắn bẻ gãy rồi, Hải Thiên cười khẩy, Nguyệt Vy nhìn thấy ánh mắt tàn nhắn của hắn, một trận lạnh lẽo ập đến.

Sau một giây thất thân, cô xoay người, trườn sang mép giường, nhanh chóng với lấy cây đèn bàn, lúc này cổ chân vẫn còn bị Hải Thiên nắm đau nhưng Nguyệt Vy không hề lùi bước, không biết sức lực từ đâu ra, giật phăng dây điện đứt rời.

"Phựt"

Ánh mắt Hải Thiên lóe lên tia ngoan độc, hắn híp mắt lại, sắc mặt lập tức thay đổi.

Trong tích tắt chiếc đèn chuẩn bị bay vào người Hải Thiên, đã bị một lực lớn hất văng xuống sàn nhà.

"Choang."

Chiếc đèn vỡ tan nát.

Nguyệt Vy hét lên một tiếng chói tai.

Bao nhiêu phản kháng đều bị Hải Thiên chế ngự.

Tiếng hét thê lương chói tai vang vọng cả căn phòng.

Bao nhiêu hi vọng vỡ òa trong chớp mắt.

Phút giây đó, cô thấy trước mắt mình mờ đi, có thứ gì đó như sụp đổ.

Lát sau.

"Muốn nháo nữa không?"

Hải Thiên quỳ hai chân hai bên người cô, cả người hắn tản ra khí lạnh bức người.

Cổ áo sơ mi mở rộng, để lộ vòm ngực rộng lớn rắn chắc.

Mồ hôi trên trán hắn trượt xuống ngực, men theo từng bắp thịt rồi lăn dài xuống cơ bụng rắn chắc.

Nguyệt Vy ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn hẳn, đáy mắt ánh lên sự bi thương chưa từng có: "Hải Thiên, xin anh thả tôi ra.

Đau, tôi đau quá."

Hải Thiên vỗ vỗ má cô, cợt nhả hỏi: "Thả em?"

Ánh mắt hắn lướt qua cổ tay trắng nõn đang bị cà vạt trói chặt, hắn cười: "Không được.

Như thế này em mới ngoan được"

Hải Thiên trói rất chặt, cổ tay cô như bị dao cứa, vừa nhói vừa rát, cô nức nở dưới thân hắn, thấy Hải Thiên bắt đầu cởi từng cúc áo thì không nhịn được mà khóc lên: "Hải Thiên, Hải Thiên, đừng đối xử với tôi như thế?"

Hắn ném mạnh áo sơ mi xuống sàn, điên cuồng nhìn cô: "Vậy phải đối xử với em thế nào?"

"Tôi sẽ không chạy nữa"

Hắn cười: "Yên tâm.

Lân này em đứng vũng không được chứ đừng nói là chạy."

Hải Thiên nói được làm được.

Sáng hôm sau, cô nằm bất động trên giường, không thể cử động nổi chân mình.

Cả người ê ẩm như bị xe tải nghiền qua.

Một đêm dài như thế, Hải Thiên không buông tha cô một phút nào, Nguyệt Vy bị giày vò đến khổ sở.

Từ dễ chịu đến chịu đựng, từ đau đớn này đến đau đớn khác, cô như búp bê vải năm dưới thân hắn, tùy ý đùa bỡn, tùy ý giày vò.

Bên ngoài năng lên, cô lặng lẽ đưa mắt nhìn lên trần nhà, nước mắt lặng lẽ rơi xuống thấm ướt gối mềm.

Hải Thiên vẫn chưa chịu cởi trói cho cô, vết bầm trên tay chuyển từ đỏ sang đen nhìn mà đau lòng.

Nơi nào đó bị làm đến rách ra.

Cô không thể diễn tả được nỗi đau của mình.

Thể xác đau một nhưng tâm can đau mười.

Nước mắt lã chã rơi xuống.

Cô cắn môi, khóc trong nghẹn ngào.

Những đau khổ này bao giờ mới kết thúc đây.

Hải Thiên hắn đúng là điên rồi, người đàn ông này điên cuồng đến mức không chịu nổi.

Lúc này tiếng chuông điện thoại quen thuộc reo lên, trái tim Nguyệt Vy chệch một nhịp.

Là chuông điện thoại của cô.

"Cạch"

Cửa phòng tắm mở ra, trong không khí truyên đến mùi hương bạc hà quen thuộc.

Hải Thiên từng bước đi ra, thân người cao lớn vạm vỡ như một pho tượng hi lạp là gần chiếc bàn đầu giường, đôi mắt lạnh lẽo quét qua màn hình di động.

Ba chữ "Anh Thiệu Nam"

gai mắt lọt vào mắt hẳn.

Hải Thiên ném khăn lông xuống giường, khóe môi nhếch lên.

Hắn mở điện thoại lên, nhận cuộc gọi.

Đâu dây bên kia nhanh chóng truyền đến một giọng nói trầm ấm dịu dàng: "Vy, em đã đi làm chưa? Anh sang đón em đi ăn sáng được không?"

Ánh mắt Hải Thiên ánh lên nét giễu cợt, khinh bỉ.

Hắn nhìn Nguyệt Vy rồi lại nhìn màn hình đang phát sáng.Một giây sau đó, hản đột nhiên cầm điện thoại trên bàn ném mạnh vào tường.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận