Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Hắn vùi mặt vào tóc cô, giọng nói gấp gáp trở nên ngoan độc: "Em không được lấy ai cả, không được, anh không cho phép.Em là của anh, là của anh.Của anh"

Nguyệt Vy thực sự bất lực rồi.

Hai tay yếu ớt của Nguyệt Vy đặt trước ngực hắn dừng sức muốn đẩy ra nhưng lại bị Hải Thiên bóp mạnh một cái.

Cô bật ra một tiếng rên khẽ, đôi mắt mở to tràn nước mắt tựa như muốn tố cáo sự bạo lực của hắn.

"Anh đã nói không được tránh anh.Em nghe không hiếu sao?"

Đôi mắt Hải Thiên ánh lên tia ngoan độc xen lẫn chút điên cuồng.

Nguyệt Vy sợ hãi quay mặt đi, hẳn lại vặn căm cô bức ép cô nhìn hẳn: "Tại sao lại muốn tránh anh?"

Hản thật sự không chịu nổi sự bài xích của cô.

Nguyệt Vy nuốt nước bọt, cô khẽ lắc đầu: "Em không có.Chúng ta...về nhà có được không? Muộn rồi"

Ở nơi thanh vắng thế này cô thực sự rất sợ, nhất là khi toàn bộ sự chú ý của Hải Thiên đều dồn lên người cô, trong không gian nhỏ hẹp mọi tế bào trên người đều nặng nề khí thể ức hiếp của Hải Thiên.

"Vy, không nên tránh anh, anh không chịu được"

Bàn tay Hải Thiên dời đến sau lưng cô, vuốt nhẹ nhàng sau lưng, giọng vỗ về dịu dàng: "Em cũng đừng sợ anh, biết không?"

Nguyệt Vy gật đầu: "Em...biết rồi"

Nghe thấy thanh âm yếu ớt mềm nhũn của cô, Hải Thiên hài lòng, hắn đột nhiên bế cô lên đùi mình, môi chạm khẽ lên cổ cô, hôn tỉ mỉ từng chút một.

Nguyệt Vy rất muốn phản kháng nhưng lại không dám.

Chỉ là Hải Thiên hôn càng lúc càng càn rỡ, lúc này môi hắn đã dời đến trước ngực cô, cúc áo sơ mi từng chút mở ra.

Nguyệt Vy nhịn không được run rẩy, cô rơm rớm nước mắt: "Hải Thiên, em mệt.

Chúng ta về đi có được không?"

Lúc này, Hải Thiên đang dùng răng cởi đến cúc áo thứ ba, Nguyệt Vy không chịu nổi cô bắt đầu giấy dụa: "Hải Thiên, anh đừng như vậy, chúng ta về nhà đi có được không?"

Hải Thiên sẽ không phải muốn cô luôn ở đây đó chứ.

Bàn tay to nhẹ nhàng xoa đều trên bụng cô: "Nguyệt Vy, hôm nay là ngày em rụng trứng.Bác sĩ đã nói, chúng ta phải tranh thủ.Vy, chúng ta sinh một đứa bé đi em"

Chỉ có sinh một đứa bé anh mới yên tâm không sợ cô rời đi.

Nguyệt Vy sẽ ở bên cạnh anh, mãi mãi.

Người nào đó nghe thấy câu nói của Hải Thiên sắc mặt nhất thời chuyển trắng, cô lắp bắp: "Anh nói chỉ cần ở bên cạnh anh thì sẽ không cần sinh con cơ mà"

Hải Thiên nghe vậy cũng không dừng động tác, anh luông qua đầu vai cô muốn cởi sạch áo quần trên người, Nguyệt Vy khóc lớn lên: "Anh đã nói như vậy rồi.Em sẽ không đi.Sẽ không đi mà Hải Thiên.Chúng ta không cần đứa bé, anh đã có con rồi còn gì?"

Cô giãy dụa kịch liệt, nhất quyết không chịu ngồi yên trên người anh, Hải Thiên bực bội tét mạnh lên mông cô liên tiếp mấy cái, lực không hề nhẹ, ánh mắt lại hung dữ, Nguyệt Vy ngôi yên không dám ho he, cô khóc trong nghẹn ngào: "Em đã đồng ý ở bên cạnh anh rồi.

Không cần sinh đứa bé có được không? Anh đã cam đoan rồi, anh đã nói như thể rồi mà."

Hải Thiên nheo mắt nhìn cô: "Anh nói cái gì? Quả thực đã quên.Bây giờ anh muốn anh sinh cho em một đứa con, có như vậy em mới ngoan được?"

Mặt Nguyệt Vy hết trắng rồi lại xanh, người đàn ông này lật lọng đổi trắng thay đen trong chớp mắt.Người ra yêu cầu "sinh cho anh một đứa con rồi anh để em đi"

cũng là hắn, bây giờ người nói "anh nói cái gì quả thực đã quên cũng là hắn"

Cô như con rối nằm trong tay Hải Thiên mặc sức hẳn muốn làm gì thì làm.

Rút cuộc, Hải Thiên chẳng coi cô ra gì, hắn muốn cô ở bên cạnh cô phải ở bên cạnh, muốn cô sinh con thì phải sinh con cho hắn.

Nguyệt Vy lặng ẽ rơi nước mắt, cô đẩy đầu Hải Thiên đang chôn trước ngực mình ra, tuyệt vọng kêu lên: "Anh tránh ra, tránh ra"

Cô giãy dụa điên cuồng vội vã bò xuống đùi Hải Thiên nhưng eo hông lập tức bị bắt lại, lần nữa bị bắt lên đùi Hải Thiên.

Cô bị kẹp giữa vô lăng và lồng ngực của Hải Thiên, hai tay bị bắt chéo sau lưng, cả người buộc ưỡn lên.

Chiếc áo sơ mi đã bị cởi ra, nơi đẫy đà hiện ra trước mặt Hải Thiên, phập phông trắng nõn như mời gọi hẳn.

Yết hầu Hải Thiên khẽ căng thẳng, ánh mắt nhìn cô càng lúc càng nóng.

Nguyệt Vy hơi thở dốc, đứt quãng câu xin: "Hải Thiên, xin anh, xin anh mà, em không muốn, em còn đau, còn đau lãm."

"Ngoan, nghe lời anh"

Nói rồi, bàn tay Hải Thiên đi dưới váy cô lên, ngón tay trêu đùa ở cửa động ma sát không ngừng.

Nguyệt Vy ngước đôi mắt tràn nước mắt nhìn hắn, trên mặt lăn dài nước mắt.

Hải Thiên nắm lấy hông cô mạnh mẽ đưa cả người cô lên tay lái, cơ thể nhỏ bé bị ép ra sau, môi mỏng một đường đi xuống, từ cần cổ trắng nõn đến xương quai xanh mảnh khảnh.

Mùi hương dễ chịu từ cô và sự nhắn nhụi trên da thịt khiến Hải Thiên không kìm được mà bật ra những tiếng thở dài thỏa mãn.

Trong khi đó, Nguyệt Vy lại như đang chịu cực hình, cô cảm thấy nhục nhã tủi thân vô cùng.

Đây là trong xe, lại ở ngoài đường mặc dù bên ngoài rất vắng vẻ nhưng cũng không phải không có người.

Nghĩ đến đây, nước mắt lại rơi lã chã, cô khóc nấc lên: "Hải Thiên, đừng ở chỗ này được không.."

Cô biết mình không thoát được tên cầm thú này nhưng cô thực sự không chịu được ở chỗ này.

Hải Thiên cảm nhận được sự run rẩy của cô, thần kinh càng thêm hưng phấn, Nguyệt Vy thấy hẳn không dừng lại thì càng hoảng loạn hơn, cô vẫy vùng cựa quậy liên tục: "Đừng mà Hải Thiên, đừng ở chỗ này, em không muốn?"

"Vậy ở chỗ nào? Em nói đi?"

Hải Thiên hôn nhẹ lên môi cô, giọng nỉ non: "Bảo bối, em muốn ở chỗ nào.

Trả lời anh"

Nguyệt Vy thống khổ lắc đầu, mặt mày đỏ ửng, cô chỉ khóc mà không nói.

Dáng vẻ yếu ớt của Nguyệt Vy không những khiến hắn thương xót mà còn làm nảy sinh cảm xúc chinh phục hành hạ vui vẻ.

Một lát sau đó, Hải Thiên nhanh chóng mở khóa, cửa mở.

Hải Thiên bọc cô trong áo khoác dài, chân cô vừa chạm mặt đường đã bị Hải Thiên chặn ngang bế lên.

Rừng cây đối diện âm u, Hải Thiên ôm Nguyệt Vy tiến thẳng vào.

Đêm nay thời tiết rất đẹp, một vầng trăng trong trẻo trên đỉnh đầu tỏa xuống mặt đất ánh sáng đẹp đẽ.

Hải Thiên cởi áo khoác trên người Nguyệt Vy ra trải xuống đất, hắn để thân thể cô lên trên, Nguyệt Vy còn chưa kịp đứng lên đã bị thân thể cao lớn của Hải Thiên ép xuống.

Nguyệt Vy thật sự không còn lời nào để nói, đôi mắt trong veo chất đầy hận ý nhìn mảnh trăng trong trẻo trên bầu trời, đáy mắt vô hồn câm lặng, viết đầy bi thương phần uất.

Lúc này quần áo trên người đã bị Hải Thiên đốt sạch.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận