Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Nguyệt Vy mệt mỏi, cô lắc đầu: "Không muốn đi"

Hải Thiên nhíu mày, có chút không vui nhưng cũng dịu dàng dỗ dành: "Được rồi, không giận dỗi nữa.Uống thuốc thì tốt cho em chứ tốt cho ai"

Tốt cho cô? Có cái gì tốt cho cô? Sinh con cho hắn là tốt cho cô sao? Phá hoại hạnh phúc gia đình người khác là tốt cho cô sao? Nguyệt Vy không nói nổi con người này, cô vùi mặt vào sâu trong gối, tỏ vẻ không muốn nghe, không muốn nói gì nữa.

Nhưng người đàn ông này cứ như không nhìn thấy dáng vẻ ấm ức, mệt mỏi của cô, cứ hôn khắp mặt cô, nỉ non: "Được rồi, bảo bối ra ngoài chơi với anh nhé.

Đừng giận anh nữa có được không? Anh đâu bắt em phải uống thuốc nữa đâu chứ?"

Nguyệt Vy né trải né phải đều không tránh được người đàn ông này, hắn hôn mãi thành nghiện, cô trốn tránh, hắn đuổi theo.

Cứ như vậy, khắp khuôn mặt cô đâu đâu cũng bị dính nước bọt của hắn.

Nguyệt Vy nhịn không được mà khóc lên: "Bây giờ không đi thì không được đúng không?"

Hải Thiên cười cười: "Bảo bối không giận anh nữa à.."

Nguyệt Vy: ".."

Tôi chỉ căm hận anh thôi, không giận không dỗi gì cả, anh hiểu không? Thời tiết dần chuyển lạnh, ngoài đường lá thu rơi, những con đường vắng lặng, những hàng cây nghiêng mình trong làn gió, cảnh vật ngày cuối thu nhuốm màu thở than yên ả, phảng phất chút buồn thương như gương mặt mỹ nhân bệnh lâu ngày không khỏi.

Nguyệt Vy đưa mắt nhìn ra cửa xe, đôi mắt trong veo buồn buồn lướt theo từng ngôi nhà những con người bên ngoài.

Mỗi người mang một vẻ mặt, có người cười, có người dửng dưng, có người thờ ơ buôn bã...

không biết ai trong số họ rơi vào hoàn cảnh như cô hay không? Ngỡ là tự do nhưng hóa ra lại bị giam cầm.

Ngỡ sống trong nhung lụa nhưng lại chẳng sướng vui.

Ngỡ có một người đàn ông yêu thương chiều chuộng nhưng hết thảy chỉ là dối trá.

Nén lại một tiếng thở dài, cô nhằm mắt, mặc cho xe đi đến đâu thì đi.

Trong đầu cứ nghĩ có thể Hải Thiên đưa cô đi dạo, hoặc đến khu vui chơi nào đó.

Chỉ là cô đã sai.

Hơn hai mươi phút sau.Xe dừng.

Nguyệt Vy nhấc mi nhìn ra khung cảnh bên ngoài nhất thời hoang mang.

Bệnh viện phụ sản Quốc Tế thành phố A.

Đến bệnh viện làm gì? Trong lúc Nguyệt Vy còn ngơ ngác, Hải Thiên đã mở cửa xe giúp cô, hắn đứng bên ngoài, miệng mỉm cười ôn nhu.

Nguyệt Vy ngơ ngác: "Không phải nói sẽ đi dạo sao?"

Hải Thiên cười: "Lát nữa anh đưa bảo bối đi dạo.Còn bây giờ, chúng ta đến đây trước đã"

Hải Thiên thấy cô không chịu nhúc nhích, hẳn chen người vào bên trong, giúp cô tháo dây an toàn, nắm tay cô dẫn xuống xe.

Một cơn gió lướt qua làm cô khẽ run rẩy, Hải Thiên nhanh chóng khoác áo lên vai cô, cẩn thận gài cúc áo lại, lúc này bàn tay ấm nóng lần nữa đan chặt vào tay cô, nụ cười dịu dàng như nắng thu: "Vào trong thôi em"

Cứ như vậy, Nguyệt Vy được Hải Thiên dẫn vào bên trong.

Bệnh viện quốc tế chất lượng phục vụ rất tốt, Nguyệt Vy nhanh chóng được đưa vào phòng khám.

Cả quá trình cô không hé môi nói một lời, trên gương mặt là một vẻ thờ ơ câm lặng.

Còn Hải Thiên hẳn như đóng vai một người chồng ôn nhu và quan tâm vợ.

Vợ...

Là cô đây.

Siêu âm, chụp phim, một loạt thao tác hành động được thực hiện.

Hơn một tiếng sau, Hải Thiên và Nguyệt Vy ngồi trước bàn làm việc của bác sĩ.

Vị bác sĩ kia tháo mắt kính xuống, để lộ nếp nhăn nơi khóe mắt, ông ta hơi mỉm cười: "Hai vợ chồng cậu mới cưới đúng không?"

Nguyệt Vy nghe xong suýt nữa thì bật cười, cô nghiêng mặt nhìn Hải Thiên, trên mặt viết đầy mỉa mai châm biếm.

Còn người đàn ông bên cạnh cô, khuôn mặt không đổi sắc, mỉm cười ôn hòa: "Vâng.Cảm ơn bác sĩ đã quan tâm.Tình hình sức khỏe vợ tôi như thế nào?"

Không biết ngượng miệng.

Tay Nguyệt Vy ở dưới gầm bàn muốn rút ra, Hải Thiên lại mạnh mẽ giữ chặt thậm chí còn cố tình dùng sức mạnh.

Nguyệt Vy nhịn đau không nổi, cô khẽ cắn môi lúc này Hải Thiên mới giảm nhẹ động tác.

Vị bác sĩ già xem qua kết quả của cô, nhẹ nhàng nói: "Nhìn chung sức khỏe vợ anh khá tốt.Cần kiên trì thử điều trị một thời gian nữa chắc chắn vợ chồng cậu sẽ nhanh chóng có em bé.Nhưng về phần chăm sóc nên tránh một số điều sau"

Ngừng một chút, ông ta nói tiếp: "Tử cung của vợ cậu thuộc tính hàn, nói dễ hiếu là tử cung bị lạnh.Đối với thời tiết đang chuẩn bị chuyển lạnh, cần giữ ấm tuyệt đối cho cô ấy.Hạn chế tối đa các đồ ăn lạnh quá mức, ăn uống nghỉ ngơi luôn chú trọng đến việc giữ gìn nhiệt độ.Một lát nữa, tôi sẽ kê thêm vài đơn thuốc cho vợ cậu.Không cần lo lắng, chắc chắn kết quả sẽ tốt đẹp "

Hải Thiên chăm chú nghe không sót một chữ nào, chỉ hận không thể lấy giấy bút ra để ghi lại.

Còn Nguyệt Vy, từ đầu đến cuối trên gương mặt là một vẻ câm lặng, nhưng đôi tay nhỏ bé không ngừng run lên.

Bác sĩ nói nếu tiếp tục điều trị sớm hay muộn cô cũng sẽ có em bé.

Đây chẳng khác nào lời tuyên bố kết thúc chuỗi ngày ác mộng này sẽ không bao giờ kết thúc.

Đi ra khỏi phòng bệnh, Nguyệt Vy vẫn chưa hết sợ hãi, còn Hải Thiên vui vẻ hưng phấn như sắp nhặt được vàng.

Hắn ôm cô đi qua dãy hành lang.

Dọc đường hắn nói gì cô cũng không nghe thấy.

Lúc đi ra đại sảnh, một đoàn bác sĩ tiến vào, áo trắng nổi bật đập vào mắt.

Nguyệt Vy cũng không để ý nhưng đến khi ánh mắt dừng lại ở cặp kính trong suốt quen thuộc thì cả người cứng đơ, không thể bước tiếp.

Người đàn ông đeo kính nhìn thấy cô trước tiên, anh ta dừng bước khiến cả đoàn người sau lưng cũng dừng theo.

Bộ áo trắng trên người tỏa ra ánh sáng tinh khôi, vẫn là dáng dấp cao lớn, nho nhã ôn hòa đó.

Vẫn là đôi lông mày lưỡi kiếm hao hao giống ai đó.

"Nguyệt Vy.."

Thiệu Nam khẽ gọi, tiếng gọi phảng phất sự mơ hồ dò xét, có chút ngạc nhiên xen lẫn chút không tin nổi.

Cô gái nhỏ nhìn anh, đôi mắt nhập nhòe ánh nước, bị người đàn ông dùng sức ép vào trong ngực, cả người run lên, Trong đôi mắt trong veo kia như có ngàn lời muốn nói.

Hai người đứng ở giữa đại sảnh nhìn nhau trong chớp nhoáng, Thiệu Nam còn chưa kịp nói gì thì Nguyệt Vy đã đi mất, cô hất tay Hải Thiên ra bước lên phía trước, lướt qua Thiệu Nam như một kẻ xa lạ.

Cô cứ cúi đầu, cứ lặng lẽ bước đi như thể không nhìn thấy ai.

Để lại một mảng vô hồn thân thờ cho người ở lại.

Hải Thiên nhìn thấy kịch vui trước mắt, chợt nhếch môi cười lạnh, hắn nhìn theo bóng dáng lặng lẽ của cô rồi lại nhìn người đàn ông trắng trẻo trước mặt, đôi mắt ánh lên sự thích thú xen lẫn ngông cuồng.

Trời đổ mưa.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận