Hải Thiên im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn của hản.
Nguyệt Vy mỉm cười, nụ cười lan đến khóe mắt: "Chúc mừng anh được lên chức bố.Vợ chồng anh...sớm sinh đứa thứ hai nhét"
Dứt câu, cũng không đợi Hải Thiên đáp lời, Nguyệt Vy cúp máy ngay lập tức.
Ánh nắng ngoài vườn chiếu lên gương mặt của cô, đôi mắt cô nhập nhòe ánh nước, vẻ mặt nhuốm một vẻ bi thương xen lẫn căm hận.
Cô không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này, nửa đau khổ, nửa thương tiếc, nửa tủi thân, nửa đau xót.
Hải Thiên - người đàn ông cô đã từng yêu giờ đã làm bổ, đã có vợ, đã có gia đình.
Điêu này không phải bây giờ cô mới biết chỉ là giờ đây khi nghe tin đứa con của hắn chào đời trong lòng cô trào dâng nỗi bi ai chưa từng có.
Đang lúc Nguyệt Vy còn chìm đắm trong đủ thứ cảm xúc đau thương trộn lẫn thì người giúp việc sau lưng nhẹ nhàng gọi: "Cô chủ, đã đến giờ uống thuốc rồi"
Nguyệt Vy thở nhẹ ra một hơi, cô đứng lên châm chäm xoay người nhìn người đàn bà sau lưng rồi lại nhìn chiếc ly sứ trắng xóa trên tay bà, ánh mắt lạnh băng: "Dì để đó cho con.Còn nữa, đem tất cả thuốc lên cho con, từ nay về sau thuốc này con tự uống.Nếu anh ta có hỏi dì cứ nói là ý của con"
"Cô Nguyệt Vy, chuyện này.."
Nguyệt Vy không để bà ấy nói hết câu đã nói: "Dì đem hết thuốc lên đây đi"
Người giúp việc hiện rõ sự đắn đo: "Cô chủ, chuyện này tôi thực sự không dám làm bậy.Cậu chủ đã dặn thuốc này rất quan trọng.Không thể.."
"Con đã nói là đì đem lên đây cho con"
Nguyệt Vy cương quyết, ánh mắt ánh lên sự sắc sảo: "À.Dì tên là gì?"
"Tôi...tôi tên Lan thưa cô chủ."
Nguyệt Vy mỉm cười, cô bước lên một bước, giọng nhẹ nhàng: "Dì Lan nếu dì không đem chỗ thuốc kia ra đây, dì có tin ngay ngày hôm nay dì sẽ nghỉ việc ngay hay không?"
Đôi mắt Nguyệt Vy ánh lên ý lạnh, cô thực sự không muốn gây khó dễ cho ai cả nhưng nếu cứ nghĩ cho người khác thì ai nghĩ cho cô đây? Hải Thiên sao? Nực cười.
Bây giờ không có hẳn ở đây cô mới có cơ hội xử trí mấy chuyện này? Cô đã quyết rồi thà chết chứ không bao giờ sinh con cho Hải Thiên.
Cô không thể nhẫn tâm đưa đứa trẻ đến với cuộc đời này chịu khổ.
Không thể.
Rốt cuộc dưới sự cứng rắn của Nguyệt Vy, bà Lan đành phải thỏa hiệp đem hết thuốc mà Hải Thiên cất công tìm kiếm lên cho Nguyệt Vy.
Thuốc bắc, thuốc tây, loại nào cũng có, tất cả được đặt ngay ngắn trên bàn.
Cô chẳng hiểu hẳn cất công khố sở như thế làm gì? Hắn rõ ràng đã có con vậy mà lại ép cô sinh cho hắn một đứa con bảng được.
Nhìn đi, chỗ thuốc này xem chừng uổng một năm mới hết.
"Cảm ơn dì.Nhưng chỗ này thôi đã hết chưa?"
Nguyệt Vy nhìn dì Lan, giọng nói đã không còn lạnh lẽo như trước nhưng vẫn pha lẫn sự xa cách.
Suy đi tính lại, dì Lan cũng là người làm công, nghe theo ý kiến Hải Thiên mà thôi chỉ là cô không thể không cứng rắn.
Người cô đối phó để đạt được mục đích chỉ có thể là người dưới trướng của Hải Thiên còn hắn xét về cả mưu và lực cô đều không thế chống lại.
Dì Lan nhìn Nguyệt Vy đầy phòng bị, bà lưỡng lự một chút rồi cũng thành thật gật đầu: "Thưa cô, đã hết thật rồi"
Nguyệt Vy thấy sự cảnh giác sợ sệt của dì Lan trong lòng có chút không đành lòng.
Cô nói: "Đều là phụ nữ với nhau, nếu dì ở vị trí của con, dì sẽ hiểu được tại sao con lại làm như vậy.Dì Lan..."
Cô thành khẩn nhìn bà: "Nếu con khiến dì không vui thì xin đì bỏ qua.Con không muốn gây khó dễ cho dì.Nhưng mà con thực sự không muốn có con, con và Hải Thiên không phải vợ chồng, anh ta đã có vợ rồi, vợ anh ta vừa mới sinh con vậy nên đêm qua mới rời đi.Con không muốn trở thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.Con không muốn như vậy.Giọng cô chùng xuống mang theo chút buồn bã.
Phòng khách rơi vào im ắng, gương mặt bà Lan hiện rõ sự kinh ngạc, thật lâu sau đó bà mới mơ hồ hỏi một câu: "Cô chủ, cô chủ và cậu Hải Thiên không phải là vợ chồng ư?"
Nguyệt Vy gật đầu: "Đúng vậy"
Nguyệt Vy thành thật nói sự thật.
Cô trâm mặc: "Dì, bây giờ chỉ có dì mới giúp được con chuyện này."
Ánh mắt bà ánh lên kinh ngạc xen lẫn mơ hồ.
Thật sự không tin nổi những điều Nguyệt Vy vừa nói là thật, bởi vì Hải Thiên quá quan tâm Nguyệt Vy, quá chiều chuộng thương yêu cô, đối xử với cô không khác nào một người vợ.
Nhưng ngẫm đi ngẫm lại một chút lại thấy lời Nguyệt Vy nói cũng có thể là thật.
Bởi vì Hải Thiên và Nguyệt Vy không hề đeo nhẫn cưới, hơn nữa chẳng có người chồng nào lại cấm cản tự do của vợ mình như Hải Thiên.
Từ lúc bà đến đây làm chưa bao giờ nhìn thấy Nguyệt Vy đi ra khỏi nhà thậm chí đi xuống cầu thang cũng hiếm hoi.
Hơn nữa, trông biểu tỉnh thái độ Nguyệt Vy đúng thật là như bị cưỡng ép.
Cô hay ngồi thẫn thờ, hay lặng người rơi nước mắt, hay dùng vẻ mặt ấm ức nhìn Hải Thiên.
Lẽ nào tất cả lời Nguyệt Vy nói là sự thật sao? Nhận thấy được sự dao động của dì Lan, Nguyệt Vy liền biết bà ấy là người có thể sẽ đồng ý giúp cô.
Tất nhiên Nguyệt Vy cũng không mơ mộng có thể trốn khỏi đây bởi lẽ trong nhà có camera, bên ngoài có vệ sĩ, trên tay có vòng định vị.
Cô muốn trốn khỏi đây sơ với lên trời còn khó hơn.
Nhưng có một việc Dì Lan có thể giúp cô được.
Ngày hôm sau, Nguyệt Vy đã nhờ Nguyệt Vy mua một lọ thuốc tránh thai và một lọ vitamin.
Cô tráo thuốc tránh thai sang lọ vitamin, có như vậy Hải Thiên mới không phát hiện.
Dạo gần đây, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, cô bị nhiễm lạnh, cảm cúm mấy ngày hôm nay.
Thật không hiểu một cô gái suốt ngày chỉ loanh quanh trong nhà như Nguyệt Vy tại sao lại cảm đến mức lạnh ngắt tay chân? Chẳng ai ngờ rằng, trời lạnh thế này, Nguyệt Vy lại mở điều hòa dưới hai mươi độ C, như vậy có thể không cảm hay sao? Bác sĩ từng dặn cô phải giữ ấm cho cơ thể mới nhanh chóng thụ thai.
Vì vậy Nguyệt Vy lại cố chấp đi làm điều ngược lại.
Tự đày đọa cơ thể không hề dễ chịu chút nào.
Chưa đến hôm thứ hai, Nguyệt Vy đã sốt đến mơ màng, cổ họng khò khè.
Cả người mềm nhũn không chút sức lực.
Dì Lan lo lắng đến mất ăn mất ngủ, bà chăm Nguyệt Vy như chăm trẻ nhỏ, dỗ dành cô ăn cháo, năn nỉ cô uống thuốc.
Nhưng cô gái này lại cứng đầu bảo: "Con không sao."
Cô ăn chẳng được mấy miếng mà thuốc cũng không chịu uống.
Bà ép cũng không được? Đã ba ngày Hải Thiên rời nhà, dì Lan không biết là Hải Thiên đi công tác hay có việc gì quan trọng nhưng cuối cùng vẫn phải gọi điện cho hẳn.
Bởi lẽ Nguyệt Vy có việc gì đến lúc Hải Thiên trở về bà là người chịu tội đầu tiên.
Không có Hải Thiên ở đây, bà thực sự hết cách với Nguyệt Vy rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!