Nguyệt Vy lắc đầu, cô ngước mắt nhìn bà, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: "Thuốc tránh thai...của tôi đâu rồi? Dì có thấy không?"
Dì Lan có ăn gan trời cũng không dám nói có.
Sau vụ lần trước, Hải Thiên đã dặn dò bà kĩ lưỡng tuyệt đối không được tiếp tục phạm sai lầm chiêu theo ý Nguyệt Vy.
Chính cô cũng biết dì ấy không giúp mình nhưng vẫn ôm hi vọng mỏng manh.
Nhận được cái lắc đầu buồn bã của bà, cô gượng cười: "Tôi biết rồi.Dì ra ngoài đi"
Dì Lan nhìn dáng vẻ ảm đạm của Nguyệt Vy trong lòng có chút xót xa.
Bà nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Vậy cô chủ ăn cháo rồi nghỉ ngơi.Tôi đi ra ngoài."
Nói xong, bà lặng lẽ quay người vừa bước đi vài bước thì sau lưng đã truyền đến giọng nói nhỏ bé của Nguyệt Vy: "Anh ta đâu rồi?"
Dì Lan quay lại nhìn cô: "Cậu chủ ra ngoài từ sớm rồi ạ"
"Ra ngoài rồi?"
Cô lại nói: "Như vậy cũng tốt"
Nguyệt Vy thở dài, nhưng đúng lúc này dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
"Có lẽ cậu chủ về rồi"
Dì Lan nói xong thì vội vã ra ngoài.
Khuôn mặt Nguyệt Vy lộ ra nét ảm đạm.
Vừa mới nhắc đã vê ư? Không phải chứ.
Cô đoán rất có thể sáng nay Hải Thiên đi đến bệnh viện thăm vợ con hắn.
Mà đã đến bệnh viện thì không lí nào lại về sớm như vậy được.
Quả nhiên Nguyệt Vy đoán không sai.
Người bấm chuông không phải là Hải Thiên.
Dì Lan mang trà lên phòng khách, trong lòng thầm đánh giá người phụ nữ trước mặt, bây giờ đã hiểu tại sao cậu Hải Thiên lại sở hữu ngoại hình xuất chúng như vậy, thì ra là bởi vì gen di truyền.
Cao Minh Uyên khẽ giọng cảm ơn, bà nhìn lên lầu rồi lại nhìn dì Lan thấp giọng hỏi: "Cô ta vẫn chưa dậy à?"
Dì Lan dè dặt đứng sang một bên, bà nói: "Cô chủ dậy từ sớm, cô ấy xuống ngay bây giờ"
Cao Minh Uyên nghe đến hai từ "cô chủ" trong bụng dâng lên một tầng giễu cợt.
Xem ra thằng con trai trời đánh của bà rất yêu thương người phụ nữ này, đã cho ở biệt thự sang trọng lại còn có người giúp việc chăm nom cẩn thận, bên ngoài còn có vệ sĩ canh chừng.
Cao Minh Uyên nhấp một ngụm trà.
Lúc này trên câu thang truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Nguyệt Vy mặc một chiếc váy màu trắng bên ngoài khoác một chiếc áo len mỏng, mái tóc nhẹ nhàng buông xõa ngang vai, trên người phảng phất khí chất thanh đạm trang nhã lại pha lẫn một chút u buồn ủ dột.
Cô bước đi rất nhẹ, so với lần trước gặp, bà nhận ra Nguyệt Vy gầy đi nhiều, nhưng gương mắt vẫn thanh tú như thể.
Nguyệt Vy không sắc sảo như Mỹ Nhi, dáng người cũng không đầy đặn quyến rũ như con bé nhưng lại khiến người ta nhìn mãi không rời mắt.
Cô thanh tú đẹp đế như bông hoa ngượng ngùng thuần khiết, loại khí chất mảnh mai nhẹ nhàng này chính là cái khiến đàn ông chết mê chết mệt, muốn yêu thương muốn bảo vệ.
Nhưng ngoài kia không thiếu những cô gái như Nguyệt Vy, mà nói đâu xa chính cả con dâu bà là Mỹ Nhi còn xinh đẹp quyến rũ hơn Nguyệt Vy nhiều lần.
Cao Minh Uyên thật không hiểu, vì cái gì Hải Thiên lại một mực không chịu buông tha con bé, u mê đến mức hết lần này đến lần khác làm tổn thương Mỹ Nhi.
Bà rất muốn nghĩ rằng là Nguyệt Vy quyến rũ con trai của bà nhưng rất tiếc chính Mỹ Nhi đã nói rằng: "Từ đầu đến cuối là anh Hải Thiên ép buộc cô ta.Mẹ, bây giờ chỉ có mẹ mới có thể giúp con.
Xin mẹ hãy giúp Nguyệt Vy rời khỏi Hải Thiên.Chỉ có như vậy anh ấy mới quay về với con"
Nguyệt Vy ngồi xuống sô pha, cô không chút cảnh giác né tránh, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Cao Minh Uyên.
Nghe nói sự an nhàn giàu có là mỹ phẩm bảo dưỡng tốt nhất cho phụ nữ, câu này quả đúng không sai.
Mẹ của Hải Thiên ở tuổi này vẫn giữ được làn da căng mịn, thần thái sang trọng lịch thiệp, bộ quần áo trên người càng khiến bà trở nên quý phái.
"Bà đến đây làm gì? Muốn đánh mắng chửi hay nhục mạ tôi?"
Cô cười nhạt.
Hay giống như bao kịch bản nhàm chán khác, cho cô một số tiền rồi bảo cô cao chạy xa bay tránh xa con trai bà.
Cao Minh Uyên có chút bất ngờ trước lời nói thẳng thừng của Nguyệt Vy, bà mỉm cười: "Khẩu khí không tệ? Nhưng cô đoán sai mục đích của tôi rồi.
Tôi đến đây không với mục đích như cô nói.
Đánh chửi chẳng giải quyết được vấn đề gì cả"
"Vậy mục đích của bà là gì?"
Nguyệt Vy nghiên ngẫm nhìn người phụ nữ trước mặt.
Cao Minh Uyên cong cong khóe môi, đuôi mắt lộ ra vài dấu vết năm tháng, đôi mắt sắc bén, giọng điệu thẳng thừng: "Tôi muốn giúp cô bỏ trốn"
Khi Hải Thiên trở về, trời đã chập choạng tối, sau khi nghe vệ sĩ nói mẹ hẳn tìm tới đây, phản ứng đầu tiên của Hải Thiên là chạy lên lầu.
Mở cửa ra nháo nhác †ìm Nguyệt Vy.
Phòng ngủ vắng tanh, không một bóng người, hẳn mở cửa phòng tắm cũng không thấy đâu, chạy ra ban công cũng không có ai.
Nháy mắt sắc mặt Hải Thiên trở nên u ám, hắn chạy xuống lâu, thấy dì Lan đang bận bịu nấu ăn thì vội vàng hỏi: "Dì Lan, Nguyệt Vy đâu rồi?"
Dì Lan nghe vậy, vẻ mặt trở nên mơ hồ: "Cô chủ...
cô chủ không có trên phòng sao? Rõ ràng vừa nấy..."
Dì Lan còn chưa nói xong, một giọng nói nhẹ nhàng đã vang lên: "Tôi ở đây"
Hải Thiên vừa nghe xong, lập tức quay người lại, khoảnh khắc nhìn thấy Nguyệt Vy trong lòng hẳn như trút được tảng đá ngàn cân, không kìm được kích động mà chạy đến ôm chặt cô vào ngực.
Nguyệt Vy bị ôm mạnh vào lòng, khăn tắm rớt xuống sàn lộ ra bả vai mượt mà.
Cô vừa tắm xong trên người vẫn còn hương sữa tắm dịu nhẹ, hẳn tham lam ngửi mùi hương trên cơ thể cô, vùi sâu vào mái tóc ướt mềm khàn giọng hỏi: "Em đi đâu vậy? Sao anh tìm không thấy?"
Đây không phải là lần đầu tiên Hải Thiên ôm cô nhưng đây là lần đầu tiên hẳn ôm cô trước mặt người khác.
Nghĩ đến dì Lan còm đang đứng ở đây, cô vội vã đẩy vai Hải Thiên ra, nhưng hắn cứ cố chấp ôm chặt eo cô.
Tuy khuôn mặt không còn kề cận nhưng tư thế vẫn rất thân mật.
Nguyệt Vy ấm ức nói: "Tôi đói.
Muốn ăn cơm "
Hải Thiên nhìn cô âu yếm, hắn không chút kiêng dè hôn lên môi cô.
Một cái hôn nhẹ nhàng kéo dài chưa tới hai giây nhưng đủ để làm gương mặt cô đỏ như nướng chín.
Hải Thiên ôm vai cô đi đến bàn ăn, hắn ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô hỏi: "Em đi đâu vậy?"
"Tôi vừa tắm xong"
"Vừa tắm xong? Tại sao lúc nãy anh vào phòng không thấy em"
Hải Thiên nhìn cô chăm chú, ánh mắt mang theo mấy phần dò xét.
Nguyệt Vy không nhìn hắn, nén lại buồn bực trong lòng, nhỏ giọng trả lời: "Bình nóng lạnh trong phòng bị hư.
Tôi sang phòng bên cạnh"
Hải Thiên nghe vậy, vẻ mặt mới giãn ra, lúc này dì Lan cũng làm xong bữa tối.
Cô định đứng lên phụ dì một tay nhưng Hải Thiên lập tức giữ chặt cổ tay cô, chạm đúng vào vết thương, Nguyệt Vy lập tức A lên một tiếng.
"Sao vậy?"
Hắn lo lắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!