Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Nháy mắt, khuôn mặt Hải Thiên trở nên âm trâm, hẳn nhếch môi cười lạnh: "Không được? Tại sao không được?"

Nguyệt Vy vô thức siết chặt mép chăn, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Hải Thiên: "Chuyện đó...tôi...tôi.."

Nguyệt Vy chẳng biết phải nói gì, nhất thời đã bị quyết định của Hải Thiên là cho kinh hãi.

Cô làm sao có thể hình dung được Hải Thiên vậy mà lại ly hôn Mỹ Nhi thật.

Cô hít một ngụm khí lạnh, cố ổn định tâm tình, nhìn thẳng vào đôi mắt đang cháy ra lửa của Hải Thiên, nhẹ giọng nói: "Tại sao...

Tại sao lại muốn ly hôn với Mỹ Nhi cơ chứ? Hai người đã có con rồi cơ mà"

"Em nói đi tại sao?"

Hải Thiên nhướng mày, ánh mắt hiện rõ sự giễu cợt.

Nguyệt Vy nghẹn họng.

Hải Thiên cười giễu: "Nguyệt Vy có thể em cho rằng anh là một kẻ tồi tệ.

Có lẽ nếu anh ly hôn với Mỹ Nhi thì không chỉ riêng em mà sẽ có hàng trăm người nhìn nhận anh là một gã đàn ông khốn nạn tôi tệ"

Cũng đúng thôi, hắn là một gã xấu xa tồi tệ thật mà Hải Thiên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như biển khơi lại mang theo chút ảm đạm: "Nhưng bây giờ mặc kệ người khác nói gì anh cũng sẽ không quan tâm nữa.Anh khốn nạn cũng được, anh đê tiện cũng được, xấu xa cũng được nhưng anh không thể mang cái mặt nạ tốt đẹp làm vừa lòng tất cả mọi người suốt đời.Anh không yêu Mỹ Nhi, bây giờ có tiếp tục chỉ làm khổ cô ấy thêm mà thôi.Ngay từ đầu anh đã sai, cứ nương theo ánh mắt ý muốn của người khác mà cưới cô ấy, cứ nghĩ rằng ở bên cạnh cô ấy, cảm nhận đứa bé đang lớn dần trong bụng cô ấy từng ngày thì sẽ sớm yêu cô ấy.Nhưng anh đã lâm, ở bên cạnh cô ấy anh vẫn không thể quên được em.Anh không thể.Thậm chí, khi nhìn thấy đứa bé chào đời, ôm nó trong vòng tay anh bỗng dưng lại nhớ em.Anh tự hỏi nếu chúng ta có một đứa con thì thế nào?"

Hắn nhìn cô, đôi mắt bỗng dưng đỏ lên: "Vy à, em biết không chỉ nghĩ thôi anh đã thấy vui, anh vui lắm em biết không? Đứa bé sẽ giống chúng ta, sẽ gọi em là mẹ, nếu là con gái sẽ xinh đẹp như em, là con trai sẽ giống anh.Vy, anh biết ép buộc em có con là sai, là thiệt thòi cho em thế nên anh không dám ép buộc em nữa.Bây giờ anh đã hiểu rõ rồi, anh đã biết cần làm gì rồi? Anh sẽ cưới em, sẽ để em danh chính ngôn thuận làm vợ anh, chúng ta sẽ sống như bao cặp vợ chồng khác, có thể nắm tay nhau bước đi dưới ánh mặt trời, anh có thể quang minh chính đại nói yêu em trước hàng vạn người."

Hắn nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt ánh lên sự ngây dại mê đắm, trong mắt hản giống như chỉ còn lại một mình cô, chỉ có duy nhất một mình cô.

Hải Thiên thành kính năm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.

Trong căn phòng sáng ngời, Hải Thiên nhìn cô chuyên chú dùng giọng điệu dịu dàng đến mức có thể nhấn chìm mọi thứ, lực sát thương kinh khủng đến mức có thể khiến mọi tế bào trên cơ thể cô run lên, dây thần kinh bị kéo căng như dây đàn: "Nguyệt Vy, làm vợ anh nhé? Được không em?"

Câu cuối này thực sự là đòn chí mạng với Nguyệt Vy đánh thẳng vào đại não của cô.

Nguyệt Vy bị dọa cho sợ hãi, ngây người như phỗng.

Đây là lần đầu tiên Nguyệt Vy thấy Hải Thiên nói nhiều như vậy.

Mỗi câu mỗi chữ đều rõ ràng rành mạch như chuẩn bị trước.

Cô nghẹn lời.

Nhất thời không biết phải phản ứng ra sao? Làm vợ...

làm vợ Hải Thiên ư? Tại sao chỉ nghĩ thôi mà cô lại thấy sợ hãi thế này? Hải Thiên kê sát mặt cô, hơi thở thơm mát bùi bạc hà lượn lờ quanh chóp mũi, cô nghe hắn nói: "Đừng im lặng, cho anh câu trả lời của em đi"

Lần này, Nguyệt Vy chỉ có thể kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên có cảm giác hít thở không thông.

Hải Thiên là đang cầu hôn cô sao? Không nến không hoa không nhân chỉ có đôi mắt sâu thẳm như biển rộng cùng sự run rẩy tận cùng từ trái tim kia.

Có lẽ, giữa cô và hắn chẳng cần những thứ tượng trưng như hoa hay nhẫn nữa rồi.

Cô và hắn đã đi quá xa, vượt qua những nghi thức xáo rỗng kia.

Nhưng nếu Hải Thiên hỏi như vậy thì có nghĩa rằng, hắn đang cho cô quyền lựa chọn đúng không? Rất đau lòng...

Nhưng quả thực bây giờ, trong trái tim cô chẳng có lấy một sự rung động.

Những yêu thương lãng mạng mà Hải Thiên dành cho cô đã bị bào mòn bởi những tổn thương cố chấp.

Cô còn cảm thấy lời nói này của hắn có chút trào phúng hài hước.

Làm vợ hắn ư? Trong không gian yên ẳng, bầu trời bên ngoài giăng kín mưa đêm, trong căn phòng sáng trưng ánh đèn, Nguyệt Vy nhìn hẳn, cô mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân tràn qua: "Anh đang cho tôi quyền lựa chọn sao? Vậy có nghĩa là tôi có quyền nói...không, đúng chứ?"

Nháy mắt, thần sắc Hải Thiên trở nên mơ hồ, tựa như ánh đèn đang sáng rỡ rồi bất ngờ vụt tắt.

Nguyệt Vy lại nói: "Nếu tôi không đồng ý thì sao, anh sẽ thả tôi chứ?"

Một câu nói thẳng thừng xuyên thẳng vào tim Hải Thiên.

Hắn ngây ngẩn nhìn cô.

Bao nhiêu sự vui mừng hồ hởi nháy mắt đều sụp đổ.

Sáng hôm sau, Nguyệt Vy tỉnh dậy đã không thấy Hải Thiên đâu.

Cô cứ ngỡ hắn đến công ty rồi? Nào ngờ, vừa xuống bếp thì thấy người nọ đang chăm chỉ làm bữa sáng.

Trời đã sang thu, bên ngoài cửa sổ trời mưa liên miên không ngớt, trong nhà bếp lại ấm áp đến lạ kỳ.

Hải Thiên đang nấu cháo, hắn đeo tạp đề bận rộn trước kệ bếp bằng đá hoa cương màu đen sáng bóng.

Bóng lưng dịu dàng ấm áp, tạp đề màu xanh lục thắt trên lưng anh, thoạt nhìn vừa vặn đẹp mắt, có cảm giác như người đàn ông của gia đình vừa ấm áp vừa ôn nhu.

Nguyệt Vy bỗng dưng lặng người nhìn anh, ngửi thấy mùi cháo thơm nồng bỗng nhiên có cảm giác bùi ngùi khó tả.

Chẳng hiểu lí do vì sao lại như vậy? Nghe dì Lan nói sáng nào Hải Thiên cũng làm bữa sáng cho cô, dù bận rộn đến mấy cũng làm xong mới đi ra ngoài.

Bộ dạng khi nấu ăn của hản là như thế này đây sao? Dường như Hải Thiên nhận ra ánh mắt của cô, hắn đột nhiên quay người nhìn lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt của cô, gương mặt anh tuấn thoáng qua sự ngạc nhiên sau đó trên môi hiện rõ nụ cười hiền hòa, ánh mắt ánh lên sự vui vẻ: "Em dậy rồi à?"

Nguyệt Vy ngây ra một giây sau đó ừ một tiếng.

Cô không khỏi giật mình, ánh mắt Hải Thiên hôm qua còn đục ngầu không chút sức sống vậy mà bây giờ đã đen bóng sáng rực, tràn đầy tinh thần, tựa như ánh sáng xung quanh đều thu vào đôi mắt đó.

Hải Thiên nhanh chóng múc hai tô cháo bưng lên bàn, hắn vẫn chưa tháo tạp đề ra trông tất bật bận rộn như một người chồng dậy sớm làm bữa sáng cho vợ.

Mười phút sau, điểm tâm cuối cùng cũng làm xong.

“Ăn sáng thôi nào?"

Hải Thiên nhẹ nhàng ấn vai cô ngồi xuống ghế.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận