Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Chuyện ly hôn nhanh chóng được giải quyết, sự thật phơi bày, thái độ của người trong nhà Hải Thiên quay quất 180 độ.

Những hà khắc nghiêm nghị khi xưa giờ đã không còn.

Bởi lẽ người ép Hải Thiên cưới Mỹ Nhi là họ, một phần đau khổ của Hải Thiên trong mấy năm qua là vì họ.

Sau tất cả nhìn vào ánh mắt thành khẩn tha thiết của Hải Thiên khi hắn nói: "Xin ba mẹ hãy để con sống một cuộc đời con mong muốn, con muốn cưới người con gái con yêu.

Đời này con chỉ yêu và cưới cô ấy làm vợ, ngoài Nguyệt Vy ra con sẽ không lấy một ai khác.

Ba mẹ, con yêu cô ấy, thực sự yêu cô ấy"

Đó lần đầu tiên trong đời hắn mở miệng cầu xin bố mẹ mình.

Không lâu sau đó, Hải Thiên cuối cùng cũng chính thức đưa Nguyệt Vy về nhà ra mắt bố mẹ.

Nguyệt Vy đã lo lắng cả đêm không ngủ được, cô đã chuẩn bị tâm lý hứng chịu những lời cay nghiệt nặng nề nhất từ gia đình Hải Thiên.

Nhưng sự thật là những điều tưởng tượng đều không xảy ra.

Chị gái Hải Thiên còn thân mật gọi cô một tiếng "cô giáo của Men".

Bố mẹ Hải Thiên cũng hết sức ân cần gần gũi.

Dương Hải Lăng nói với cô: "Hải Thiên không còn trẻ nữa nên hi vọng sau khi kết hôn hai đứa sẽ tính đến chuyện có con.

Muốn sinh bao nhiêu đứa cũng được, trai hay gái cũng được nhưng phải sinh một đứa.

Nếu sinh đôi thì càng tốt, có vất vả thì vất vả một lần luôn.

Hai đứa không nuôi được thì hai thân già này nuôi, không sao cả.

Cháu thấy như vậy có được không Vy? Về phía Cao Minh Uyên, suốt cả bữa cơm bà ấy không nói gì đến lúc xong việc mới gọi cô ra sau nhà.

Minh Vy vẫn còn nhớ mãi ánh mắt đau lòng của bà ấy khi nói về Hải Thiên, bà ấy nói bằng cái giọng trầm buồn khiến lòng cô cũng xao xuyến theo: "Từ nhỏ đến lớn, Hải Thiên chưa từng xin xỏ chúng tôi bất cứ điều gì.

Nó cứng đầu ngang ngược khó bảo từ bé, bị bố nó đánh đến bầm dập tay chân cũng không mở miệng xin một câu nhưng hôm nay...

thằng nhóc ấy vậy mà lại mở miệng xin chúng tôi được cưới cháu.

Tôi biết ban đầu là nó ép buộc cháu, cháu không yêu thương gì nó nhưng nếu cháu đã lựa chọn tha thứ thì xin cháu hãy thật lòng thật dạ với nó.

Ở bên cạnh nó đến cuối đời, chỉ như vậy thôi, là tôi mãn nguyện rồi"

Nói rồi, bà cầm lấy tay, nhẹ nhàng đeo chiếc vòng sáng lóa vào cổ tay: "Đây là kỉ vật mà bà nội Hải Thiên để lại, sau này nếu sinh con trai vòng này sẽ trao lại cho con dâu trong nhà.

Nguyệt Vy, cháu hiểu ý bác rồi chứ? Chuyện gì cho qua được thì cứ cho qua, chỉ có yêu thương mới chữa lành nỗi đau.

Con người ta không thể sống mãi với thù hận được.

Hãy đeo và gìn giữ chiếc vòng này thật cẩn thận.

Cháu có làm được không?"

Nguyệt Vy không biết phải diễn tả cảm xúc mình thế nào.

Cô chỉ biết rằng, sau khi đeo chiếc vòng này, đi đâu làm gì cô cũng nhìn vào cố tay mình.

Hải Thiên thấy cô nâng niu chiếc vòng này như vậy không giấu được sự hưng phấn.

Ngay ngày hôm sau, anh mở chiếc vòng cô ra đi gia cổ, đến khi đem về trên đó đã khắc rõ tên anh và cô.

Nguyệt Vy hết sức hoảng hốt: "Cái này, sao có thể tùy tiện như vậy được.

Mẹ anh nói...

vòng này sau này sẽ trao lại cho con dâu của chúng ta"

Hải Thiên nghe xong, không vui nhìn cô: "Bây giờ mà còn 'mẹ anh nữa là sao?"

Cô thẹn thùng, bĩu môi nói: "Anh còn chưa cầu hôn em đâu đấy"

Anh căn nhẹ lên má cô, ôm cô càng chặt hơn: "Chưa cầu hôn thì sao? Em dám không gả à?"

Giọng anh không giấu được cưng chiều: "Ngoài anh ra, ai dám lấy em chứ? Hơn nữa, em đã đeo chiếc vòng này rồi thì chạy đâu cũng không thoát.

Anh gắn định vị rôi đấy, anh cũng ném khóa vòng luôn rồi, không ai tháo cái vòng này ra được.

Còn chuyện mẹ nói thế nào thì mặc kệ bà ấy, em lấy anh thì nghe là được rồi.

Ai bảo em thích chiếc vòng này như vậy làm gì, hại con dâu tương lai của chúng ta sau này không có kỉ vật"

Anh mua cho cô không biết bao nhiêu đồ trang sức nhưng chưa từng thấy cô đeo lần nào, mẹ anh tặng một chiếc vòng cô lại thích như vậy, còn ngắm nó nhiều hơn ngắm anh.

Mặc kệ sau này có kỉ vật trao tay con dâu hay không? Vợ anh thích thì anh biến nó thành của cô, không ai được phép động vào cả.

Minh Vy cười khúc khích, cô ngước mắt nhìn anh hỏi: "Con dâu tương lai ở đâu ra? Mà ai sinh con cho anh chứ? Nhìn xem có ai vô lí như anh không, còn gắn định vị lên người em"

Cô giả vờ giận dữ đấm lên ngực anh: "Anh...

quá đáng"

Hải Thiên nheo mắt nhìn cô, đột nhiên bàn tay dời đến eo cô, cười xấu xa: "Anh còn có thể quá đáng hơn nữa.

Sao hả? Giãy dụa cái gì? Còn dám trốn, xem anh phạt em thế nào?"

Phòng ngủ chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng cười đùa của đôi trẻ.

Ngoài kia, mặt trời lặn xuống, những tia nắng cuối cùng rút lại về chân trời.

Một ngày khép lại trong tiếng cười hạnh phúc của cô và anh.

Mùa đông nhanh chóng qua đi, quãng thời gian này, Hải Thiên gần như bận đến tối mắt tối mũi đêm nào cũng mười một giờ mới về đến nhà.

Cuối năm công việc công ty rất nhiều cộng thêm việc chuẩn bị cho hôn lễ khiến anh không có thời gian nghỉ ngơi.

Gia đình hai bên cũng đã gặp nhau, bàn về chuyện hôn lễ.

Lễ cưới định rằng cuối tháng sau sẽ tổ chức, nhưng người nào đó không đợi được vì lí do: "Tháng sau thì quá lâu.

Nguyệt Vy có thai rồi hai tuần rồi, đợi đến tháng sau thì mặc váy cưới sẽ không thoải mái.

Con không muốn..."

Lúc đó, Hải Thiên còn chưa nói xong cả nhà đã nháo nhào lên: "Có thai?"

Nguyệt Vy thẹn đến đỏ mặt, vốn dĩ cô định cưới xong thì nói cũng chưa muộn vậy mà người này lại...

Thật là...

Đương nhiên nghe xong lời của Hải Thiên, hai bên gia đình chỉ hận không thể tổ chức lễ cưới luôn trong ngày mai.

Gì chứ cô dâu mặc váy cưới là phải xinh phải đẹp hơn nữa cháu nội của họ cũng xuất hiện trong hôn lễ này không thể bị gò ép đến bực bội như thế được.

Vậy là...

quyết định cuối cùng, lễ cưới dời đến cuối tuần sau.

Mọi công việc bắt đầu gấp rút chuẩn bị.

So với Hải Thiên, bố mẹ anh còn nhiệt tình hơn, suốt ngày gọi điện hỏi han cô không biết bao nhiêu lần.

Mẹ Nguyệt Vy thấy bố mẹ chồng quan tâm con gái như vậy cũng không nén được vui mừng.

Mọi chuyện đều đang diễn ra một cách tốt đẹp không ngờ tới.

Thực sự còn hơn cả mong đợi.

Hôm nay, Nguyệt Vy đưa mẹ ra sân bay, ngày kia là đám cưới của cô nhưng thiệp mời vẫn chưa gửi hết.

Bà ấy phải trở về mời hết ông lớn trong nhà, còn có dặn dò cả việc lên máy bay với các thím các bác.

Vì để tiện cho việc đi lại nên Hải Thiên đã chuẩn bị riêng phi cơ cho khách khứa bên gia đình nhà vợ.

Hiếm có người con rể nào vừa giàu có vừa chu đáo như Hải Thiên.

Anh thương vợ nên thương luôn cả mẹ vợ, thương cả nhà vợ, rất chu đáo đối với họ hàng của cô.

Hà Nguyệt Dương dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần với Nguyệt Vy rằng: "Quan tâm nó một chút, bớt cáu gắt với nó một chút.

Đừng tùy hứng.

Con có phước lắm mới lấy được một người chồng như vậy, phải biết trân trọng"

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận