Cây roi như lưỡi dao sắc bén từng nhát, từng nhát ăn sâu vào da thịt, quấn tới tấp lên người cô.
Nguyệt Vy đau đến hét thành tiếng.
Mà Minh Nhi càng đánh càng hăng.
Đám thuộc hạ đứng bên cũng không khỏi rùng mình vì sự tàn ác của Mỹ Nhi.
Lúc này, thuốc trong người đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Mồ hôi túa ra, chảy ròng ròng lên từng vết thương.
Rát điên người.
Chiếc váy trên người đã rách tươm, máu ứa ra lấm tấm trên ga giường.
Nhưng Mỹ Nhi vẫn không ngơi tay, cô ta càng đánh càng hăng: "Hải Thiên yêu mày đúng không?Anh ấy yêu mày đúng không! Đúng không? Mày chết đi! Chết đi"
Nguyệt Vy xụi lơ không còn chút hơi sức, cô cảm thấy như mình đang trải qua một cơn cực hình tàn nhẫn cổ đại, cổ tay siết bâm, trong người nóng như lửa đốt, cơn đau như róc da róc thịt khiến cô quản quại.
Nguyệt Vy như cánh hoa tả tơi bị người ta vùi dập không thương tiếc, yếu ớt, đáng thương khiến người ta xót lòng.
Mà Mỹ Nhi lúc này cũng đã mệt lả, cô ta ném roi da xuống đất, hất cảm nhìn đám đàn ông: "Bắt đầu đi"
Thú thật, nhìn thân thể đầy vết thương kia, đám thuộc hạ không dám tiến lên, dù có cầm thú đến mấy cũng không xuống tay được.
Nhìn bọn chúng không có xê dịch gì? Mỹ Nhi giận sôi máu, cô ta quát lớn lên: "Tao nói làm đi, tụi bây không muốn lấy tiền nữa đúng không?"
Cô ta thở phì phò, cười nói: "Chơi chết nó, tao thưởng gấp đôi"
Mấy gã đàn ông nhìn nhau, nghe đến hai từ "gấp đôi"
mắt sáng lên, thống nhất cần răng chịu đựng: "Được."
Mỹ Nhi nhếch môi cười đến quỷ dị: "Tốt"
Nói rồi, cô ta nhìn về phía Nguyệt Vy đang thê thảm trên giường một lần nữa, đang định bước ra ngoài thì bất ngờ bị một vật thể sáng lóa thu hút.
Đó là chiếc vòng trên cổ tay Nguyệt Vy.
Cô ta trợn ngược mắt lên.
Đây là chiếc vòng chỉ dành cho con dâu nhà họ Nguyễn, lần trước Cao Minh Uyên định đưa cho cô nhưng vì mang thai, cố tay mập lên không thể đeo vừa.
Sau này sinh con xong, bà ta cũng không đưa cho cô.
Thật ra, Mỹ Nhi cũng không quan trọng gì vì đeo hay không đeo thì cô ta cũng là con dâu của nhà họ Dương.
Nhưng thứ làm cô ta cay mắt nhất là dòng chữ trên chiếc vòng đó, tên Hải Thiên và Nguyệt Vy kề cận nhau, ở giữa còn có một viên kim cương bằng trái tim lóe sáng.
Hai tay Mỹ Nhi từ từ siết chặt, lại gần cơ thể đang run rẩy của Nguyệt Vy, cầm cổ tay cô lên, điên cuồng tháo chiếc vòng đó ra.
Nhưng cố thế nào cũng không được, Nguyệt Vy đang mê mang nhưng cũng cảm nhận được sự lôi kéo trên cổ tay mình, một tia lí trí còn sót lại, cố gắng hết sức rụt tay về: "Buông ra...
buông ra..."
Giọng cô thều thào.
Nhưng Mỹ Nhi thấy bộ dạng phản kháng của Nguyệt Vy càng điên hơn, cô ta vặn tay cô, tháo dây trói ra, bắt đầu lôi kéo, vẻ mặt vặn vẹo đến đáng sợ.
Vòng này không thể tháo ra được, Mỹ Nhi lôi ngược về mu bàn tay, Nguyệt Vy dùng chút sức lực của mình phản kháng.
Mỹ Nhi căm phẫn bấu chặt lên tay cô, khi chiếc vòng vừa lên đến mu bàn tay, Nguyệt Vy tuyệt vọng hét lên: "KHÔNGIIII"
Tiếng thét kia vang vọng cả căn phòng, kinh động đến người bên ngoài.
"Là căn nhà này.
Là ở đây.
Cô ấy đây rồi"
Cảnh sát dừng chân trước căn hộ 307, đang định tiến lên gõ cửa thì Hải Thiên đã lao lên, anh như một con ngựa đứt cương lao về phía trước.
Liên tiếp vài cú đạp, đấm, xô...
Cửa nhà bật ra...
Bụi bay tứ phía.
Lúc này, hai tên cạnh trước cửa phòng vừa định tháo chạy thì cảnh sát tóm được.
Hải Thiên đạp cửa tiến vào.
Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, đầu óc như muốn nổ tung, trời đất như sụp đổ.
Mấy tên đàn ông đang cởi áo nghe thấy tiếng động thì quay người lại đến khi nhìn thấy Hải Thiên và cảnh sát, mặt mũi tái xanh không còn giọt máu.
Lúc này, Mỹ Nhi nghe thấy tiếng động liên từ trong nhà vệ sinh lao ra, trên tay cô ta là chiếc vòng sáng lóa.
Có lẽ cô ta không ngờ rằng, chính chiếc vòng kia là nguyên nhân khiến kế hoạch cô ta bại lộ.
Và rồi khoảnh khắc nhìn thấy dáng vẻ đầy sát ý của Hải Thiên, chiếc vòng trên tay cô ta trượt xuống, lăn tròn trên sàn nhà chạm đến chân Hải Thiên.
Chiếc vòng kia vẫn còn đọng lại vết máu đỏ tươi.Giây phút ôm thân thể mềm nhũn đầy máu của Nguyệt Vy trên tay, Hải Thiên run rẩy đến bàng hoàng, đến khi lên xe cấp cứu rồi, hắn vẫn không buông cô ra.
Đến lúc y tá khuyên nhủ anh ôm như vậy bệnh nhân khó thở, Hải Thiên mới chịu thả cô nhưng anh vẫn nắm chặt tay cô không buông, nước mắt từ trong cơn ngươi ào ào tuôn xuống, bò bẫm trên hai gò má.
"Nguyệt Vy, anh xin em, đừng chết, Nguyệt Vy, anh xin em, anh xin em.
Cầu xin em"
Anh đem tay cô áp lên má mình, khóc đến lạc giọng: "Vy, đừng bỏ anh, đừng bỏ anh.
Vy, em gắng lên, sắp tới bệnh viện rồi.
Vy, xin em"
Người đàn ông gục bên cạnh cô gái, quỳ xuống bên giường cứu hộ, nắm chặt lấy tay cô gái, bộ dạng thống khổ van xin, cảnh tượng đó khiến y tá bác sĩ trên xe đều không cầm lòng được.
Nguyệt Vy chìm trong mê mang, mơ màng nghe thấy tiếng khóc của ai đó, người đó van xin, người đó kêu gào khiến cô XÓT Xa.
Đêm đó, bên ngoài phòng cấp cứu, bốn năm người túc trực.
Mẹ Nguyệt Vy vẫn đang trên đường lên, hiện tại chỉ có gia đình Hải Thiên là có mặt đầy đủ.
Hải Thiên như người mất hồn, hắn ngồi trên ghế, hai tay luồn vào tóc, đầu gục xuống, toàn thân chấn động run rẩy.
Sự sợ hãi tuyệt vọng của Hải Thiên khiến người nhà vừa bàng hoàng vừa lo lắng, họ thực sự bị bộ dạng nửa sống nửa chết của Hải Thiên dọa sợ.
Cao Minh Uyên ra hiệu cho Tuệ Linh, bảo đến khuyên nhủ Hải Thiên vài tiếng.
Chị ấy thở dài, lại gần Hải Thiên ngồi xuống bên cạnh, tay đặt lên lưng hẳn vỗ nhè nhẹ, dịu giọng dỗ dành: "Bình tĩnh đi Hải Thiên, Nguyệt Vy sẽ không sao.
Em ấy sẽ không sao đâu"
Nước mắt Hải Thiên tí tách rơi xuống nền nhà, giọng hẳn run rẩy: "Cô ấy chảy rất nhiều máu.
Rất nhiều"
Hắn như nói một mình, lẩm bẩm trong miệng không ngừng: "Nguyệt Vy...
Nguyệt Vy...
sẽ không sao...
sẽ không sao có đúng không?"
Tuệ Linh xót xa nhìn em trai, bộ dạng mạnh mẽ, ngỗ ngược của đứa em trai này đâu rồi, sao lại trở thành một con người không chút sinh khí sức cùng lực kiệt như thế này.
"Thiên, em ổn không? Nếu không thì nghỉ ngơi một chút, tay chân em đều lạnh ngắt như vậy, đợi đến lúc Nguyệt Vy tỉnh dậy thì thế nào? Nghe lời chị, ở đây có bố mẹ rồi, em..."
"Không...
Không...
không đi đâu cả.
Nguyệt Vy ở đây, em không đi đâu cả"
Hải Thiên hoảng loạn, tia máu giăng đầy trong mắt, cả người bản thần lẩy bẩy như kẻ mất hồn: "Em sẽ đợi cô ấy tỉnh dậy.
Nguyệt Vy và em sẽ đám cưới, cô ấy còn phải làm cô dâu.
Em phải đợi cô ấy, phải đợi cô ấy"
Hải Thiên như nói mê, ánh mắt mơ màng.
Tuệ Linh không chịu nổi nữa, chị nắm lấy vai Hải Thiên lay mạnh: "Hải Thiên! Em bình tĩnh lại đi! Nguyệt Vy sẽ không sao! Em đừng điên loạn như kiểu con bé đã chết như vậy, có được không?"
Chữ "chết"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!