Hải Thiên nhìn bộ dạng xa cách của cô mà đau lòng, vẻ mặt trầm tĩnh nhưng ánh mắt tràn ngập bi thương: "Chu Thiệu Khiêm tốt đến vậy sao? Tôi có điểm nào thua kém hắn.Em nói đi, tại sao em luôn dùng thái độ xa cách ghét bỏ để nói chuyện với tôi? Hả?"
Nguyệt Vy không trả lời, chỉ yên lặng rơi nước mắt.
Hải Thiên không thể nhắn nhịn thêm được nữa, hắn đứng lên đi ra khỏi phòng.
Bóng lưng cô độc khuất dần sau cánh cửa.
Căn phòng chìm vào mảng yên lặng, chỉ còn lại cô một mình trên giường lớn.
Hơn hai mươi phút sau, Hải Thiên vẫn không quay lại.
Nguyệt Vy thử đến thăm dò xem cửa có khóa không? Đúng như dự đoán, không mở được.
Cô ảo não quay về giường.
Một lát sau đó, cửa phòng mở ra, một người giúp việc bước vào.
Là một bác gái trung niên, bà ta đặt bát cháo còn bốc hơi lên bàn đầu giường, nhìn cô cất giọng thành kính: "Cô chủ, đây là cháo yến mạch đích thân cận chủ nấu.Nhân lúc còn nóng, cô hãy tranh thủ ăn"
Là cháo do chính Hải Thiên nấu sao? Nguyệt Vy còn đang suy nghĩ thì người giúp việc đã lên tiếng: "Mời cô chủ ăn"
Nguyệt Vy nhìn tô cháo đầy mẹp trên bàn, lông mày nhăn lại một hàng.
Nhiều như vậy làm sao ăn hết.
Nhưng dl giúp việc này cứ làm như không nhận ra thái độ của cô, bà ấy đứng yên một chỗ nhìn cô chăm chú.
Vẻ mặt như muốn nói "tôi sẽ đứng đây đến khi nào cô ăn xong thì thôi?"
Rút cuộc, bữa ăn tối của cô trở thành một buổi giám sát, một bên nơm nớp ăn một bên chuyên chú nhìn.
Trong lòng khó chịu không nói nên lời.
Đợi đến khi ăn xong, người giúp việc lại mang lên một ly sữa nóng, Nguyệt Vy uống hết bà ta mới ra ngoài.
Và Hải Thiên vẫn chưa quay trở lại.
Nguyệt Vy ngôi một lát thì nghe thấy dưới lầu có tiếng chuông cửa, còn có nghe tiếng la hét.
Nguyệt Vy vừa nghe thấy thanh âm giọng nói kia, hai mắt sáng rỡ lên.
Cô lao nhanh ra ban công, khẩn trương đến vấp té, đầu gối dập mạnh xuống sàn đau đến tái mặt, nhưng vẫn gắng sức đứng lên, tiếng gọi dưới lầu càng lúc càng lớn, thúc dục, vang dội khiến nhịp tim cô nhảy loạn.
Là anh...Là anh đã đến rồi.
Bầu trời đêm như dải lụa đen đính kim tuyến đá, những vì sao như cúc hạt kim cương lóe lên thứ ánh sáng kinh diễm.
Trăng tròn vành vạnh tỏa xuống ban công rộng lớn, ở đó có một cô gái đang vịn chặt lan can, nước mắt giàn dụa trên mị, tiếng kêu của cô chất đầy bi thương não nề đến xé lòng: "Anh Khiêm...anh Thiệu Khiêm...cứu em.Cứu em với"
Chu Thiệu Khiêm đứng trước cánh cống đồ sộ nguy nga, ánh đèn neon hắt lên gương mặt hốc hác của anh, bộ quần áo trên người nhăn nhúm.
Chiếc sơ mi trắng cô chọn cho anh giờ đây đã lấm tấm những giọt mồ hôi, quần áo xốc xếch khác hẳn với dáng hình nghiêm chỉnh bình thường của Thiệu Khiêm.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, dưới bóng đêm đôi mắt ấy như chất chứa muôn vàn vì sao nhỏ, lấp lánh mong chờ nhớ nhung.
Nguyệt Vy không nhịn được nữa, cô bật khóc nức nở, bây giờ cô chỉ muốn lao nhanh xuống đó ngay lập tức, nhào vào lòng anh, ôm lấy anh cảm nhận hơi thở và sự an toàn từ anh.
Thế nhưng cô làm sao xuống đây, làm sao đây? Thiệu Khiêm nhận thấy sự bối rối bất an của cô, đôi mắt lưu ly nháo nhác nhìn quanh hoảng loạn cực kì.
Chiếc váy màu hồng nhạt trên người cô bay nhẹ trong gió trông cô yếu ớt nhỏ bé đến đau lòng.
Gió đêm lạnh đến cắt da cắt thịt có phải là đang rất lạnh hay không? Chu Thiệu Khiêm đứng thể giữ nổi bình tĩnh nữa rồi.
Anh nhấn chuông, đập của, điên cuồng gào lên: "Mở cửa.Dương Hải Thiên, mở cửa.Mở cửa ra"
Dù đứng ở tầng hai nhưng Nguyệt Vy vẫn nghe rõ giọng nói của anh, chẳng còn điềm đạm bình tĩnh như cách mà anh vẫn thường thủ thỉ cho cô nghe.
Không giờ đây, đến cả tiếng nói anh cũng tràn đầy gấp gáp hoảng loạn.
Có thể hiểu anh đã lo lắng cho cö đến mức nào.
Nguyệt Vy trong lòng càng thêm nôn nóng, một ngày ở đây dài như một thế kỷ, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều khiến cô ngập chìm trong nỗi lo lắng phập phồng sợ hãi.
Nhìn Thiệu Khiêm đứng ở bên dưới mà lòng cô hân hoan vui mừng, ánh mắt sáng bừng lấp lánh.
Cô cứ nghĩ mình sắp được về với anh Thiệu Khiêm rồi, sắp được trở lại ngôi nhà ấm áp cùng anh...
Thế nhưng...
Một giây sau đó thế giới trước mặt cô như sụp đổ.
Một tiếng thét chói tai vang lên.
"Không!!!"
Cổ họng như bị xé rách, Nguyệt Vy ho đến sặc sụa.
Lúc này có ai đó vuốt vuốt sau lưng cô, nhẹ nhàng và từ tốn, thanh âm ủy mị rót nhẹ vào tai: "Bảo bối, em thích hắn ta có đúng không? Thích lầm có đúng không? Em nghe rõ đây, sau này, bất kể em thích người đàn ông nào ngoài tôi, hẳn ta sẽ có kết cục như vậy?"
Nguyệt Vy khóc không ra hơi.
Trong màn nước mắt cô chẳng nhìn rõ tình cảnh dưới lầu nữa, chỉ mơ hồ thấy năm sáu người đàn ông đang xúm lại, tay chân đấm đá liên tục, và người nằm giữa đám đàn ông to cao đó không ai khác chính là Thiệu Khiêm.
Tiếng đấm liên tục truyền đến bức ép màng nhĩ cô đến đau đớn khó chịu.
Cơ thể mềm nhũn ngã quỵ xuống dưới sàn, cô túm lấy chân Hải Thiên, khóc đến tức tưởi điên cuồng: "Xin anh...khụ...dừng lại.Đừng đánh.Đừng đánh.Tôi xin anh.Xin anh mà.Đừng đánh.Bảo họ...khụ...Dừng lại đi"
Nguyệt Vy khóc đến ho ra, cô quỳ dưới chân Hải Thiên, thống khổ cầu xin hắn hệt như nô lệ đang cầu xin ông chủ, hoảng loạn như người sắp chết.
Gương mặt người nào đó vẫn dửng dưng một biểu cảm.
"Đừng...đừng...đừng đánh anh Khiêm.Đừng đánh!!!"
Cô gào lên muốn hắn nghe cô một chút, muốn hắn nhìn cô một chút thế nhưng người đàn ông này dường như chẳng nghe thấy những lời cô nói.
Mãi đến khi tiếng gọi xé lòng vang lên: "Hải Thiên!!!"
Tiếp đó là là một tràng ho đến sặc sụa, mặt mày cô đỏ ửng cả lên, máu huyết như đồn lên một chỗ.
Nguyệt Vy gục xuống sàn nhưng hai tay vẫn ôm lấy cổ chân như níu giữ phao cứu mệnh, cô ngẩng đầu nhìn hản, đôi mắt ướt át lệ tràn mi, tiếng nói cô không che giấu được sự nghẹn ngào khổ sở: "Xin anh...xin anh....xin anh đừng đánh, đừng đánh anh Khiêm nữa.Câu xin anh"
Nghe thấy những lời này, mặt Hải Thiên đã lạnh càng thêm lạnh, hắn khuya gối ngồi xổm trước mặt cô, ngón tay thon dài nâng cái cảm cô lên, nụ cười trên môi đẫm vị giễu cợt: "Đánh hản đến chết không phải sẽ tốt hơn sao? Đến lúc đó, em cũng chẳng còn ê a tên hẳn trước mặt tôi, chẳng còn tên khốn nào dám cướp em từ tay tôi? Vậy thì..."
Khuôn mặt Nguyệt Vy tái xanh, bờ môi run lẩy bẩy.
Hải Thiên kê sát tai cô, nhả ra một câu rất nhẹ nhàng: "Tại sao tôi phải nghe lời em?"
Nguyệt Vy trân trân nhìn hắn.
Đôi mắt Hải Thiên sâu đen như đáy biển muốn cuốn cô vào những bập bùng sóng võ, cô như chết trân tại chỗ, những ngón tay bấu dưới sàn trảng bệch đến dọa người, bờ môi tím tái không thốt ra được một lời.
Đúng lúc này dưới lầu vang lên một tiếng rên thống khổ bén nhọn đâm thẳng vào tai Nguyệt Vy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!