Đến khi Hải Thiên đem cháo lên, Nguyệt Vy đang từ nhà tắm đi ra, cô vịn tay vào vách tường, mặt mày nhăn lại một chỗ có vẻ như vẫn còn choáng.
Hải Thiên thấy vậy vội vàng đặt tô khay thức bàn lên chiếc bàn đầu giường rồi khẩn trương lại gần bế cả người cô lên.
Cánh tay Hải Thiên hữu lực nhẹ nhàng nâng cả người Nguyệt Vy một tay áp đầu cô vào ngực, một tay vòng qua chân, tựa như đang bế một nàng công chúa, động tác vừa ôn nhu vừa nhẹ nhàng.
Nguyệt Vy cũng không phản kháng mà có lẽ cũng chẳng còn sức phản kháng.
Hải Thiên đặt Nguyệt Vy xuống giường, dìu dắt cẩn thận giống như sợ làm đau cô.
Nguyệt vừa định nằm xuống, Hải Thiên đã đỡ lưng cô lại, dịu dàng khuyên: "Ăn chút gì đã, em ngủ cả một ngày rồi?"
Nguyệt Vy nhíu nhíu mị, trả lời một cách khó khăn: "Tôi mệt...rất...rất khó chịu"
Đầu óc quay cuồng choáng váng, tay chân đều rã rời mệt mỏi.
Hai mí mắt nặng trích vừa đau vừa nhức, cô chẳng muốn ăn gì nữa, chỉ muốn nằm xuống mà thôi.
"Tôi không muốn ăn.Muốn ngủ."
Nguyệt Vy yếu ớt khẩn cầu, chỉ là vừa muốn näm xuống Hải Thiên lại đỡ tay chắn lưng cô ngăn cản: "Ngoan, em càng nằm càng mệt.Ăn một chút gì đã"
Dứt lời, Hải Thiên đỡ Nguyệt Vy dựa vào ngực mình, cô nửa nằm nửa ngồi, đầu ngửa ra sau tựa vào người hắn.
Một tay Hải Thiên vỗ về cô, một tay cầm muỗng, cứ như thể hắn dỗ dành Nguyệt Vy ăn hết muỗng cháo này đến muỗng khác.
Cô ăn rất ít, hắn dỗ mãi mới chịu ăn hết nửa bát.
Thấy Nguyệt Vy chẳng thể gắng gượng ăn tiếp nữa, hắn cho cô uống thêm ít sữa, sau đó sai người đem thuốc vào, mớm thuốc xong thì mới để cô ngủ tiếp.
Vì sốt, nên Nguyệt Vy ra mô hôi liên tục, hắn cứ lau người cho cô xong một lượt thì lại tăng điều hòa thay áo quần cho cô.
Mãi đến ngày hôm sau, Nguyệt Vy mới hạ sốt hoàn toàn.
Hản vừa làm bữa sáng xong bưng lên phòng đã thấy cô ngồi trên giường đưa mắt hướng ra cảnh vật bên ngoài.
Ánh nắng bên ngoài chiếu lên người Nguyệt Vy phảng phất nét dịu dàng Tĩnh lặng.
Cô mặc áo sơ mi màu trắng của hắn, thân thể mảnh mải lấp ló sau lớp vải, tay áo hơi rộng lộ ra cảnh tay nhỏ nhắn trắng mịn.
Hải Thiên bưng điểm tâm lại gần, đặt khay thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
"Em thấy.."
Hải Thiên vừa cất lời, đột nhiên im bặt, biểu cảm trên mặt sững sờ câm lặng.
Cô gái trước mặt mắt đong đầy nước mắt, giọt dài giọt ngắn bò bẫm trên gò má trắng mịn.
Đôi môi Nguyệt Vy run run, nức nở như cánh hoa rung trước gió.
"Làm sao vậy?"
Hắn nhẹ nhàng hỏi, những ngón tay thon dài lau đi những giọt nước mắt trong veo ướt mềm trên má cô.
"Em đau chỗ nào sao? Hay vẫn còn mệt?"
Cô lắc đầu, nức nở một tiếng: "Hải Thiên..."
Thanh âm giọng nói mềm mại như nước yếu ớt như cánh hoa rơi sượt nhẹ của ngực hắn.
Hải Thiên nghe đến nhũn cả tâm can, hắn nhìn cô âu yếm, ánh mắt ôn nhu đến lạ thường: "Sao nào?"
Cô mím chặt cánh môi đè nén tiếng nấc bật ra dưới lồng ngực, thút thít khẩn cầu: "Hải Thiên...anh...anh...tôi muốn gặp anh Khiêm, tôi muốn nhìn anh ấy một chút.Anh...cho tôi đi có được không? Tôi rất lo cho anh ấy, tôi sợ, người...người anh ấy nhiều máu...còn bị thương...không có ai...không có ai chăm sóc.Tôi muốn đến"
Nguyệt Vy diễn tả rất rối rằm, nhưng chí ít những ý chính Hải Thiên cũng hiểu được.
Mà hiểu được chính là: cô lo cho Chu Thiệu Khiêm muốn đến bệnh viện thăm hắn, chỉ chừng đó thôi đã đủ để khiến hắn không vui.
Sắc mặt Hải Thiên hơi trâm xuống, vỗ vỗ nhẹ đầu cô, cử chỉ có chút giống như cô vỗ đầu Lãnh Ngạo.
Nguyệt Vy nghe hắn nói: "Yên tâm.Hắn không chết được đâu.Ở bệnh viện cũng đã có người chăm sóc hẳn.Em không cần lo"
Lại là giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cường quyền đó.
Càng lúc Nguyệt Vy càng cảm thấy sợ hãi người đàn ông này.
Hắn chẳng bao giờ nặng lời quát nạt ai một câu, nhưng ánh mắt lại lạnh đến kinh người.
Giống như tối qua, vẫn là biểu cảm này, hắn trơ mắt để đám người đó đánh anh Thiệu Khiêm đến toàn thân bị thương.
Nếu không phải cô van xin, cầu khẩn không biết anh Thiệu Khiêm sẽ còn bị đánh đến mức nào.
Nghĩ đến đây, Nguyệt Vy lại thấy lạnh sống lưng.
Cô cúi đầu tủi thân, ấm ức rơi nước mắt: "Tại sao không để tôi đi? Tôi không muốn ở đây, anh đừng nhốt tôi nữa.Tôi không muốn, không muốn nữa"
Hải Thiên nghe cô nói, đôi con ngươi tối hẳn lại, hắn cầm tay Nguyệt Vy lên hôn thật nhẹ giọng nói cũng khẽ khàng dễ nghe giống như đang dỗ một đứa con nít: "Ngoan.Nghe lời"
Cô khóc nức nở, rụt tay về, trên mặt viết rõ ấm ức bài xích: "Tôi không muốn.Tại sao lúc nào cũng ép tôi, lúc nào cũng như thế?"
Hai má Nguyệt Vy phụng phịu, mềm mại như có thể véo ra nước.
Vừa mới sốt xong, khuôn mặt còn phớt nhẹ chút hồng hào, dù đang khóc nhưng lại toát lên vẻ đáng yêu khiến người khác không cưỡng nổi.
Hẳn nhéo nhẹ má cô một cái, kề sát tai cô: "Tối qua em nói cái gì, quên rồi sao?"
Chính cô nói sẽ nghe lời hẳn bây giờ lại nói không muốn.
"Bảo bối, nhanh như vậy đã quên rồi sao?"
Nguyệt Vy quay mặt đi chỗ khác vừa khóc vừa lau nước mắt.
Cứ nghĩ đến Thiệu Khiêm cỏ lại không nén được đau lòng, khóc nức nở thành tiếng.
Hải Thiên nâng tô cháo trên tay, đảo nhẹ nhàng, nhìn cô khóc như vậy hắn vừa buồn bực vừa khó chịu nhưng chẳng tỏ ra quan tâm, làm như không có chuyện gì mà nói: "Nhanh nào.Ăn sáng thôi"
Nguyệt Vy bưng mặt khóc càng lúc càng lớn: "Không ăn, không muốn ăn.Anh đi đi, đi ra ngoài đi.Huhu...đi đi"
Hải Thiên đặt mạnh tô cháo xuống bàn, nghiêm giọng hỏi lại một câu: "Bây giờ ăn hay không?"
"Không ăn, tôi không muốn ăn"
Dứt lời, Nguyệt Vy hất chăn qua một bên, bò sang bên kia giường muôn chạy ra ngoài.
Cô lồm cồm bò qua, mông tròn vểnh lên, áo sơ mi không đủ dài để lộ cặp chân trắng nõn.
Hải Thiên nhìn theo cô, hắn đột nhiên cười một tiếng.
Một giây sau đó, Hải Thiên lập tức đứng dậy.
"Á"
Là tiếng thét của Nguyệt Vy.
Thân thể mất thăng bằng, ngã dụi xuống giường, mặt úp xuống nệm, cổ chân bị kéo thô bạo về sau.
Nguyệt Vy khóc òa lên, cổ chân giãy thế nào cũng không ra kết quả lại càng bị nắm chặt, đau đến không chịu được.
Hải Thiên thậm chí chẳng muốn nhướn mày, hắn chỉ cần dùng một tay đã kéo cô về.
Hắn giữ chặt vai cô, nhìn thẳng vào khuôn mặt ướt mèm nước mắt đó: "Em ngoan ngoãn một chút.
Bằng không tôi không biết sẽ làm gì anh Thiệu Khiêm của em đâu? Hiểu không?"
Nguyệt Vy trân trân nhìn anh, khóc đến nấc lên chẳng thốt ra một lời, nhưng hai tay giấy dụa liên tục.
Chỉ là sức lực cô có hạng, cổ tay trăng mịn bị hắn năm đến đỏ, bắt chéo sau lưng, Nguyệt Vy vừa đau vừa khó chịu mà không biết làm thế nào, cô khóc oa oa: "Đau...đau...tôi đau quá.Hức...Huhu."
Nghe thấy tiếng khóc của cô, Hải Thiên mới chịu thả ra, vừa được buông tha, Nguyệt Vy lập tức lồm côm lùi về sau.
Hải Thiên lập tức đem tay cô lôi về: "Còn dám chạy???"
Hải Thiên dường như hoàn toàn mất kiên nhẫn rồi.
Ngay sau đó, Hải Thiên đột ngột đứng lên, Nguyệt Vy đưa mắt nhìn theo không hiểu hắn làm cái gì.
Chỉ thấy hắn từng bước đi đến tủ quần áo, rôi nhanh chóng lấy một cái cà vạt màu xanh từng bước lại gần cô.
Nguyệt Vy trơ mắt nhìn, hoảng sợ đến ấp úng: "Anh làm gì...làm gì vậy? ÁHHHH"
Lát sau, trong phòng vang lên tiếng khóc thút thít của cô gái nhỏ cùng tiếng dỗ dành của đàn ông.
"Tôi đau...Hải Thiên.Mở ra.Tôi đau quá.."
"Ngoan, ăn hết bát cháo này tôi sẽ thả em"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!