Mặt trời ngả về tây, bầu trời hửng lên một màu đỏ rực, những ánh mây hồng trôi dạt về phương xa.
Những tia nắng cuối cùng còn lưu luyến trên những bông hoa nhỏ trước sân nhà.
Bàn chân nhỏ đang lon ton bước đi trên từng viên gạch, bình nước trên tay nghiêng về những khóm hoa xinh.
Thỉnh thoảng trong sân lại vang lên tiếng cười nói khúc khích.
"Dì Mai, đì Mai con tưới xong rồi.Cần con tưới chỗ nào nữa không dì?"
"Á, dì ơi, hết nước rồi.Sao ạ, dạ lấy thêm nước.Con đi lấy đây?"
"Dì ơi, dì xem, con lấy xong rồi.Nặng quá trời luôn."
Dì Mai một bên quét sân một bên nhìn Nguyệt Vy ríu rít chạy tới chạy lui, bà nhoẻn miệng cười ánh mắt dịu dàng như đang nhìn đứa con gái ruột.
Nguyệt Vy mặc chiếc váy trắng, tay áo ống loe để lộ cánh tay nhỏ mảnh mai, đôi chân mảnh khảnh chạy tới chạy lui tíu tít như con sáo nhỏ.
Chỉ đơn giản là tưới hoa cũng khiến cô hớn hở đến vậy.
Cả ngày hôm nay, cô ủ rủ như bông hoa héo bây giờ mới nhìn thấy cô có sinh khí như vậy, trong lòng dì Mai như có lòng nước mát lướt qua.
Nguyệt Vy đã tưới hoa xong, cô thấy dì Mai đang quét sân liền chạy tới hớn hở bảo: "Dì để con quét cho?"
Cô định giành lấy cái chổi từ tay dì Mai, bà khẩn trương ngăn cản: "Không được đâu.Cô chủ.Để tôi.Để tôi.Cô chủ.Cô vào nhà nghỉ đi"
Nguyệt Vy thấy dì không cho, ngoan ngoãn đứng qua một bên, cô phụng phịu: "Con muốn làm giúp dì mà"
Đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn bà, long lanh mở to như đang làm nũng: "Để con giúp gì nhà.Vào nhà chán lắm"
"Cô chủ, tưới hoa thì được còn quét nhà bẩn chân bẩn tây, chai hết tay chân với cả..."
Dì Mai thở dài: "Cậu chủ sắp về thôi, thấy tôi để cô làm việc thế nào cũng không vừa lòng"
Nhắc đến Hải Thiên, Nguyệt Vy liền không vui.
Cô bĩu môi: "Là con muốn làm cơ mà"
Thế rồi, dì Mai cũng chẳng cản được Nguyệt Vy, dì không đưa chổi thì cô chạy vào nhà lấy chổi.
Trời dân tối hẳn, một già một trẻ trước sân nhà quét sân.
Mãi một lúc, dì Mai vào nấu ăn, cô vẫn ở trước sân quét hết chỗ này đến chỗ khác, giống như bé gái mới tập làm việc nhà, làm rất vụng về nhưng lại cực kì hứng ch.
Một lúc sau, khi Nguyệt Vy còn đang hứng chí quét trước cổng, thì cánh cửa tự động mở ra.
Cô giật mình bước lùi về sau, một chiếc xe ô tô màu đen tiến về vào trong, Nguyệt Vy hoảng hốt lùi về sau, càng lùi càng tiến sát.
Người trong xe giống như muốn đùa cô, cô chạy sang trái xe cũng nghiêng sang trái, mui xe từng chút lại gần mãi đến khi Nguyệt Vy bị dồn vào tường rồi mới thôi.
"Cạch"
Cửa xe mở ra, đôi giày da bóng loáng chạm đất.
Thân ảnh người đàn cao lớn xuất hiện, tây trang sang trọng làm nổi bật khí chất bức người của Hải Thiên, ánh mặt trời màu cam chiếu đến sau lưng, vốn là thân thể cường trán càng trở nên nhu hòa.
Ánh mắt ôn nhu mang theo ý cười nhìn về phía cô gái đang bị kẹt giữa mui xe và bức thành sau lưng.
Nguyệt Vy tay ôm chổi trước người, hoảng hốt nhìn hắn, nhìn bộ dạng hài hước của cô hản không nhịn được mà nở một nụ cười.
Hắn lại gần Nguyệt Vy, cô ngơ ngơ ngác nhìn hắn, hai tay năm chổi vô thức siết chặt.
Hải Thiên tựa người lên mui xe, hắn hơi áp tới sát cô, ánh mắt hiện tia hứng thú: "Còn đứng đó làm gì?"
Nghe hắn nói vậy, Nguyệt Vy mới bừng tỉnh, cô mon men đi ra, vừa ra khỏi mui xe định chạy đến cổng quét tiếp, còn một đống lá cô vẫn chưa quét xong thế nhưng còn chưa kịp chạy thì cổ tay đã bị bắt lại, thân thể bị kéo mạnh đến trước mặt ai đó.
Nguyệt Vy á lên một tiếng, mím môi ấm ức nhìn Hải Thiên.
Khác hẳn với vẻ khó chịu của cô, Hải Thiên giống như rất có hứng.
Hản xoa xoa mái tóc cô, ngón tay sượt qua da thịt mềm mại mang theo chút mê luyến dịu dàng: "Em chạy cái gì?"
"Tôi..ưm...bỏ ra mà..."
Cô thử cử động cổ tay một chút nhưng lại bị Hải Thiên siết chặt.
"Đau...bỏ ra"
Lông mày Nguyệt Vy nhăn lại một chỗ, trên mặt hiện rõ sự bài xích.
Hắn chỉ dùng một tay, tay còn lại đang đút vào túi quần nhưng Nguyệt Vy cựa quậy thế nào cũng không được.
Nhìn thấy vẻ bất lực của cô, Hải Thiên nheo nheo mắt, giọng điệu không được vui: "Em ghét tôi đến vậy à?"
Vừa thấy hắn về đã bỏ chạy, hắn không có ở nhà thì vô cùng vui vẻ, còn có tâm trạng tưới hoa quét nhà cười cười nói nói với người này người kia, còn với hắn thì lại trưng ra bộ mặt lạnh lùng đó.
Không biết Nguyệt Vy lấy dũng khí đâu ra, cô hét thẳng vào mặt Hải Thiên: "Tôi ghét anh đó, vô cùng ghét luôn đó.Vừa thấy anh tôi liền khó chịu.Như vậy đã được chưa?"
Khuôn mặt Hải Thiên tối hẳn lại, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, ẩn nhẫn giống như đang khắc chế một cảm xúc lãnh liệt nào đó.
Hắn nghẹn họng, nửa ngày chỉ thốt ra một từ: "Em..."
Nguyệt Vy chẳng thèm để tâm, cô lườm hắn một cái, nhân lúc đang sơ suất thì liền giằng tay ra, vung văng chạy đến trước cổng, làm cho xong công việc đang dở dang.
Hải Thiên nhìn cô gái nhỏ đang phớt lờ mình, khóe miệng giật giật, biểu cảm có chút bất lực.
Tối đến, trên bàn ăn không khí hết sức nặng nề.
Mặt cậu chủ Hải Thiên lạnh như Nam Cực, còn Nguyệt Vy thì cặm cụi ăn chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Cô bày tỏ thái độ chán ghét ra mặt.
Trong lòng Hải Thiên như có gai đâm, khó chịu vô cùng.
Mấy ngày sau đó, Nguyệt Vy càng lúc càng bộc lộ thái độ xa cách với Hải Thiên.
Cô tắm xong cũng không cho Hải Thiên sấy tóc, đêm xuống đi ngủ thì ngồi cách xa hắn nằm sát mép giường, chỉ thiếu chút nữa là rớt xuống sàn.
Thấy hắn về thì cũng không thèm nhìn lấy một lần, cứ như xem hẳn là không khí.
Mấy ngày hôm nay, tâm trạng của Hải Thiên cực kì tệ.
Nhân viên trong công ty lại như ngôi trên đống lửa đống than.
Đến cả giúp việc ở nhà cũng tương tự, mọi việc đều cẩn trọng tỉ mỉ sợ lại chọc giận hắn.
Dì Mai thấy cô và Hải Thiên như vậy cũng thử nhẹ nhàng khuyên Nguyệt Vy vài câu, nhưng cô lại nói rằng: "Con không thích, ai bảo anh ta là người xấu, là anh ta sai người đánh anh Thiệu Khiêm của con, còn không cho con đi thăm anh Thiệu Khiêm, còn ép buộc con.Con không thích anh ta con chỉ thích anh Thiệu Khiêm của con thôi"
Khi Nguyệt Vy nói câu này, Hải Thiên đang đi từ trên cầu thang xuống.
Dì Mai chẳng kịp bịt miệng cô, không biết Hải Thiên có nghe thấy không chỉ thấy khuôn mặt anh ta đen như đáy nồi.
Dì Mai thở dài: "Cô chủ, lần sau cô không nên nói như vậy.Cậu chủ nghe được thì không hay chút nào?"
Nguyệt Vy thờ ơ: "Con chỉ nói sự thật thôi mà"
Có lẽ chính Nguyệt Vy cũng không nhận ra, thái độ lớn mật này của cô bắt đầu xuất hiện từ bao giờ.
Có lẽ, Hải Thiên quá nhẹ nhàng và chiều chuộng cô nên Nguyệt Vy chẳng còn sợ hãi hắn như trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!