Sinh con? Nguyệt Vy đâu còn nghe được cái gì, cô bị cơn đau bên dưới hạ thân dày vò đến khổ sở, chỉ biết khóc lóc xin tha: "Tôi không...không trốn nữa.Cầu xin anh, Hải Thiên...bỏ tay ra...bỏ...á...."
Hải Thiên nào đâu nghe lời cô, động tác càng thêm càn rỡ, kích thích cô.
Nguyệt Vy cắn răng chịu đựng một hồi, lắng nghe tiếng thở dốc ồ oof của hẳn mà lòng sợ hãi.
Hải Thiên cứ như cầm thú muốn ăn thịt cô vậy.
Cô ấy chặt, Hải Thiên còn chưa làm gì đã say sẩm mặt mày, nếu không phải sợ cô đau đớn hắn thật sự muốn nghiền nát cô ngay bây giờ.
Hải Thiên dụ dỗ bên tai cô: "Ngoan, thả lỏng ra...sẽ bớt đau hơn"
Cô không chịu nổi đau đớn, hoảng loạn òa khóc nức nở: "Tôi sẽ nghe lời, sẽ nghe lời anh mà.Hải Thiên, anh đừng như vậy, tôi sẽ nghe lời anh...sẽ nghe lời anh mà.Tha cho tôi, tha cho tôi"
Hải Thiên nhìn xuống gương mặt động tình phiếm hồng của Nguyệt Vy, đôi mắt hắn hơi sáng lên.
Đôi mắt cô đong đầy nước, vài sợi tóc đen dính vào má gợi lên cảm giác yếu ớt mê hoặc chưa từng thấy.
Cần cổ cô trắng nõn nghiêng về một bên, giống như con thiên nga trắng, kiều diễm xinh đẹp không nói nên lời.
Đôi môi của Nguyệt Vy mềm mại như đóa hoa nhỏ, nức nở khép lại rồi mở ra liên tục cầu xin hẳn.
Thân thể xinh đẹp, tiếng kêu khóc của Nguyệt Vy tất cả đều rất tuyệt vời.
Bên dưới không ngừng hút chặt hắn, còn chưa tiến vào nhưng đầu óc Hải Thiên đã bị Nguyệt Vy làm cho mụ mị.
Trong khi đó, Nguyệt Vy đã đau đến run rẩy, cô khóc lóc hoảng loạn chẳng phân biệt được trời trăng mưa gió gì nữa, vô thức gọi tên ai đó: "Cứu em...anh Khiêm, anh Khiêm...Hức..."
Hải Thiên còn đang mê muội đột nhiên sững lại, sống lưng cứng đờ giống như bị ai đánh cho một quyền.
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, hắn nheo mắt nhìn cô: "Em gọi cái gì?"
Cô khép chặt đôi mi, nhăn nhăn lông mày thống khổ xin tha, giống như không nghe thấy hản hỏi, chỉ hoành loạn van xin: "Tôi không trốn nữa.Không trốn nữa.Anh dừng lại đi.Tôi sai rồi"
Hải Thiên gắt lên: "Tôi hỏi em lần nữa, em vừa gọi tên ai?"
Hải Thiên đột nhiên tăng động tác, Nguyệt Vy đau đến thét thành tiếng: "Á!"
"Em gọi ai, gọi ai hả?"
Nhìn vẻ giận dữ của hắn, cô lắc đầu như điên nào dám thừa nhận: "Không có, không có...Hức...không có gọi mà."
Cô thực sự sợ rồi, Hải Thiên cứ như kẻ điên vậy, hãn thật sự muốn giết cô sao? Bên dưới truyền đến cảm giác đau đớn chưa từng có khiến Nguyệt Vy đến thở thôi đã khó khăn.
Cô vặn vẹo thân mình, đau đến mặt nhăn lại một chỗ, nước mắt ứa ra ngày càng nhiều, khổ sở đến cùng cực.
Hải Thiên nhìn bộ dạng phản kháng của Nguyệt Vy, lửa nóng trong mắt càng tăng cao: "Chu Thiệu Khiêm đã chạm vào em hay chưa, hắn đã từng làm thế này chưa? Hả?"
Nguyệt Vy còn chưa kịp lắc đầu, Hải Thiên đã cúi xuống căn trước ngực cô một ngụm: "Đã làm thế này chưa?"
Nguyệt Vy hét lên: "Á.."
Hản lại xoắn lấy môi cô, dày xéo điên cuồng: "Hắn đã làm thế này chưa, đã làm chưa hả? Trả lời cho tôi? Trả lời!!"
Ngón tay của hắn lại xộc vào sâu hơn.
Cô lắc đầu liên tục, nước mắt tuôn xuống ào ạt, khổ sở kêu rên: "Không...không có.Không có mà."
"Thật không?"
Nguyệt Vy khóc nấc lên: "Thật mà, thật mà.Hải Thiên, tôi sợ...anh đừng như vậy nữa.Xin anh, xin anh, tôi đau, đau, đau quá."
Hắn nhìn cô chuyên chú, đôi mắt chim ưng nheo lại đáng giá sự thành thật của cô, đôi con người ánh lên sự giận dữ.
Nghĩ đến việc người đàn ông khác chạm vào cô, Hải Thiên lại không giữ điên cuồng.
Có vẻ như Hải Thiên uống rất nhiều rượu, mùi rượu hòa quyện với mùi đàn ông, hơi thở nam tính liên tục phả lên gương mặt cô.
Nguyệt Vy nhìn hắn một cái, trong lòng rối loạn không thôi.
Cô cử động cổ tay muốn tránh khỏi sự kìm chế của cà vạt nhưng cố thế nào cũng không được.
Nguyệt Vy không hề biết rằng hành động của mình vô tình làm cho nơi mềm mại trước ngực như có như không đong đưa trước mặt Hải Thiên, vô tình chạm vào da thịt nóng ran của ai đó.
Hải Thiên hít mạnh một hơi, mồ hôi trên trán thi nhau rơi xuống, gân xanh nổi đầy trên trán.
Hản thật sự muốn dung nạp vào cô ngay lập tức nhưng Nguyệt Vy vẫn còn khô khốc, hắn thật sự không đành lòng nhìn cô đau.
Nhưng Nguyệt Vy giống như muốn trêu chọc hắn, cô đột nhiên khép chặt đùi lại, uất ức van xin: "Ra ngoài đi.Ra ngoài.Tôi khó chịu.Khó chịu."
"Em.."
Hải Thiên rít mạnh một hơi, khuôn mặt dữ tợn đến đáng sợ.
Hản mới chính là người khó chịu đây này.
Khó chịu đến sắp phát điên lên rồi, thiên hạ dưới người lại tiếp tục uốn éo trêu chọc, tia lí trí cuối cùng cũng bị gạc phăng, bão tố ùa tới.
Một giây sau đó, khi Nguyệt Vy còn đang uốn éo thắt lưng, đột nhiên Hải Thiên giữ chặt eo cô, một đường tiến thẳng vào, dứt khoát, không chút do dự.
"Á.Kh...ưm"
Tiếng hét của Nguyệt Vy nghẹn lại trong cổ họng, Hải Thiên lấp kín môi cô bằng một nụ hôn hung hãn.
Hắn kéo lưỡi cô vào một trận mưa to gió lớn, bên dưới không ngừng ra vào, một lát sau đó, chiếc giường thượng hạng cũng không chịu được sức nặng liên tục truyền đến tiếng cót két.
Động tác của Hải Thiên rất hung ác, cứ như đang phát tiết, bao nhiêu bất mãn nhẫn nại bấy lâu tuôn trào.
Hắn giữ chặt eo cô, va đập trước sau, Nguyệt Vy đau đến nghẹn lời.
Sau mấy lần như thế, cô dần dần co rút về thành giường, muốn trốn tránh hắn thế nhưng Hải Thiên lại mạnh mẽ kéo cô xuống vây giữa giường, tiếp tục một màn hung hãn.
Nguyệt Vy khóc đến mụ mị đầu óc, loại đau đớn này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Không hiểu tại sao cô lại có cảm giác Hải Thiên đã từng làm chuyện này với cô rất nhiều lần rồi.
Nhưng khi nào cô chẳng nhớ nỗi.
Đau đớn này tại sao lại có thể chịu được cơ chứ? Cô bật khóc nức nở: "Đau...đau quá, xin anh mà...dừng lại đi"
Nguyệt Vy càng khóc, càng sợ hãi bên dưới càng ro rút mãnh liệt khiến ai đó càng thêm điên cuồng.
Thế nhưng Nguyệt Vy dường như chẳng chịu phối hợp, bên dưới vẫn khô khốc kì lạ.
Hải Thiên cảm nhận được sự phản kháng từ nơi mẫn cảm khít chặt của cô, liền ý thức bản thân phải nhẹ nhàng hơn, cơ bắp giãn ra.
Hắn thì thào bên tai cô, nỉ non dụ dỗ: "Ngoan, thả lòng ra, kẹp chặt như vậy, rất khó làm"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!