Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Nguyệt Vy lúc bấy giờ đã tỉnh, dì Mai đang dỗ dành cô ăn chút cháo, cô gái nhỏ lắc đầu không thôi, nước mắt ấm ức tuôn xuống, cô nức nở ôm lấy dì Mai: "Di, con không muốn ở đây...muốn về, anh Khiêm...con muốn gặp anh ấy.Hức...muốn về.Muốn về"

Cô thút thít liên tục, nước mắt giọt dài giọt ngắn rơi trên gò má mềm, dáng vẻ đáng thương vô cùng.

Cô cứ ôm chặt lấy dì Mai, cơ thể đến giờ vẫn run lên bần bật.

Dì Mai xót xa vô cùng, không nhịn được đau lòng, bà vỗ về sau lưng cô, đỗ như đang dỗ một đứa trẻ: "Ngoan nào, ăn một chút gì đã.Không sao nữa rồi, đừng sợ, đừng sợ.Nào, ngôi lại ngay ngắn dì đút con ăn nha"

Nguyệt Vy lắc đầu như trống bỏi: "Không ăn, con muốn về.Con sợ...con...con muốn về.Muốn về thôi.Hức...về nhà"

Cô sợ Hải Thiên quá rồi, người đàn ông đó như ác thú muốn nuốt chửng cô, mặc kệ cô kêu khóc, van xin thế nào đều không dừng lại.

Đau, toàn thân chỗ nào cũng đau.

Tại sao lại đáng sợ như vậy? Hải Thiên tại sao lại xuất hiện, cô rõ ràng không quen hắn mà.

Cô phải làm sao đây, làm sao để thoát khỏi hắn đây.

Nguyệt Vy nức nở thành tiếng: "Làm sao bây giờ, làm sao đây.Hức...Hức...Huhu.Làm sao đ..."

"Cạch"

Thanh âm chốt cửa xoay đột nhiên vang lên khiến Nguyệt Vy giật nảy mình.

Tiếng khóc nức nở nghẹn lại trong cổ họng.

Tiếng bước chân quen thuộc nhanh chóng truyền đến.

Nguyệt Vy theo bản năng đưa mắt nhìn ra, đến khi vừa nhìn thấy người bước vào là ai, cả người vô thức co rúm lại, cô ra sức ôm chặt lấy dì Mai, vùi mặt vào lòng bà, không dám nhìn ai đó.

Ngón tay cấu chặt gấu áo của dì Mai, đầu ngón tay trắng bệch, run rẩy không giấu được sợ hãi.

Hải Thiên nhìn thấy biểu hiện này của cô, sắc mặt lập tức tối đi vài phân.

Hắn vừa bước vào phòng, nhiệt độ trong phòng như hạ thấp xuống, không gian xung quanh im ăng đến đáng Sợ.

Hải Thiên đứng cuối phòng nhìn cô, hắn mặc trên người chiếc áo gi lê màu xám, bên trong là sơ mi màu xanh nhạt, cà vạt chính tê, quần dài ôm lấy đôi chân dài, dáng dấp cao lớn uy nghi đứng yên như vậy, chỉ thế thôi cũng đủ để khiến người khác sợ hãi.

"Dì đi ra ngoài đi"

Giọng hắn không nhanh không chậm vang lên, dì Mai vừa nghe thấy có chút lưỡng lự nhìn Nguyệt Vy, cuối cùng cũng không dám không vâng lệnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai Nguyệt Vy: "Ngoan, buông tay ra nào.Cậu chủ sẽ đút cháo cho con ăn."

Nguyệt Vy không những không chịu buông dì Mai ra, còn ra sức ôm chặt bà cứ như sợ bà đi mất, cô nghiêng mặt qua một bên không dám nhìn Hải Thiên, nức nở tội nghiệp: "Di đừng đi...đừng đi mà"

Giọng nói như mèo con của cô khiến bà nhũn lòng.

Nhưng rồi, đến khi nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Hải Thiên, lại sợ hãi đến khẩn trương: "Nào, một lát nữa dì quay lại.Bỏ tay ra nào."

"Không muốn.Dì đừng đi...Hức...đừng đi"

Nguyệt Vy khăn khăn ôm chặt bà.

Cô không muốn để bà đi.

Hải Thiên chỉ mới đứng đó, yên lặng nhìn cô, cô đã sợ đến tái xanh mặt mày.

Hẳn vừa bước vào phòng một cỗ khí thế áp bức đã bao trùm lên tim cô, đến cả thở thôi cũng khó khăn.

Bây giờ nhìn thấy hắn là cô sợ rồi, cô không muốn, không muốn nhìn thấy hắn.

Nguyệt Vy ôm ấy dì Mai như người sắp chết đuối tìm được phao, nhất quyết không chịu buông ra.

Dì Mai khó xử vô cùng, đang không biết thế nào thì một giọng nói thanh lãnh đã vang lên: "Bỏ cái tay của em ra"

Nguyệt Vy cương quyết ôm chặt di Mai: "Không...không muốn"

Cô ấm ức, giọng nói nghe như sắp khóc đến nơi.

Hải Thiên không thể kiên nhẫn thêm được nữa, hắn trầm giọng cảnh cáo lần cuối: "Buông ra ngay."

Dì Mai nhận thấy cục diện căng thẳng, sợ rằng Hải Thiên nổi giận với Nguyệt Vy nên dù chẳng đành lòng nhưng phải rút tay Nguyệt Vy ra khỏi người mình.

Cô òa khóc nức nở, nhìn thấy dì Mai vội vã ra khỏi phòng liên muốn đi theo nhưng lại bị ánh mắt của ai kia làm cho run rẩy.

Nguyệt Vy chỉ có thể ngoan ngoãn ngôi lại, nằm chặt mép chăn lùi sát vào thành giường, thút thít thành tiếng.

Cả người cứ run lên theo từng tiếng nức nở.

Hải Thiên từng bước lại gần Nguyệt Vy, hắn vừa ngồi xuống mép giường, cô đã vội vã nhích người ra xa.

Thế nhưng rất nhanh tay đã bị hắn năm lấy, mạnh mẽ kéo về.

Hắn nắm lấy tay cô, Nguyệt Vy vùng vẫy muốn rút ra: "Đừng...bỏ ra...bỏ ra..."

Cô kêu khóc, Hải Thiên cười nhạt, nhẹ giọng nói: "Em muốn tôi trói lại như tối qua có đúng không?"

Có cô bé nào đó vừa nghe đã sợ, chỉ dám nhỏ tiếng khóc than: "Người xấu.Hức...Người xấu"

Cô không dám rút tay về nữa, thế là bây giờ cả người đều bị Hải Thiên ôm lấy.

Hơi thở nam tính lượn quanh gợi nhớ ký ức kinh hoàng đêm qua, Nguyệt Vy vừa nín một lúc đã khóc đến lợi hại: "Buông ra...buông ra mà"

Hải Thiên cản nhẹ vành tai cô, cất giọng nỉ non: "Bây giờ một là bảo bối nín cho anh, còn hai là anh "nuốt"luôn cái miệng của em...được chứ?"

Nuốt...nuốt...

luôn sao? Nguyệt Vy trợn tròn mắt nhìn Hải Thiên, biểu tình tràn đầy sợ hãi.

Người nào đó kề sát môi cô, tiếp tục giọng điệu cởi nhả đó: "Muốn không?"

Chiêu này quả nhiên có tác dụng, Nguyệt Vy im thin thít.

Đôi môi anh đào mím chặt đè nén tiếng khóc đang chực chờ nơi cổ họng.

Nước mắt lưng tròng nhìn Hải Thiên, khuôn mặt trắng mịn viết đầy ấm ức, bộ dạng càng khiến người khác muốn khi dễ.

Hản xoa xoa cái má của cô, thấp giọng dỗ dành: "Anh cũng không phải ma quý, em sợ như thế làm gì?"

Hản còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, ma quỷ không chạm vào cô, không gian nhốt cô thế này.

"Tôi...anh...anh...tôi...không có quen anh, tôi không có nhớ anh là ai.Trước kia cho qua đi có được không! Bây giờ...bây giờ...tôi không có làm gì, tôi không...anh...tôi không quen...tôi không muốn.Anh....đừng thế nữa"

Nguyệt Vy muốn giải thích một chút suy nghĩ của mình nhưng chẳng hiểu tại sao càng giải thích càng rối càng giải thích càng khó hiểu.

Không biết Hải Thiên có hiểu ý cô hay không chì thấy hắn nhìn chäm chằm cô không chớp mắt.

"Nguyệt Vy..."

Hắn gọi tên cô, thanh âm trầm thấp dịu dàng: "Có phải em muốn nói em không nhớ anh là ai, bảo anh quên hết chuyện trước kia đi có đúng không?"

Ánh mắt cô hơi sáng lên, thành thật gật đầu.

"Em bảo anh đừng tìm em nữa, như vậy có đúng không?"

Cô vui mừng, mếu máo gật đầu, mong chờ nhìn hắn.

Cuối cùng Hải Thiên cũng hiểu ý cô rồi.

Thế nhưng là Nguyệt Vy vui mừng quá sớm.

Hải Thiên nhìn cô nghiền ngẫm, hẳn hôn nhẹ lên môi cô một cái rồi phán một câu xanh rờn: "Quên đi em"

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận