Vẫn là nữ trung bác sĩ trung niên lần trước khám cho Nguyệt Vy, lần này trở lại sau khi hoàn tất công việc bà ta chẳng giữ vẻ mặt không hài lòng như lúc trước, thay vào đó là nét dè dặt xen lẫn chút lắng lo.
Hải Thiên nhìn vẻ mặt của bà, trong lòng càng thêm nôn nóng, không nhịn được mà lên tiếng trước: "Cô ấy rút cuộc làm sao? Có phải cô ấy có thai hay không?"
Bác sĩ đẩy đẩy gọng kính, không gian phòng khách ngập tràn trong bầu không khí im lặng.
Vài giây sau đó, bà hít sâu một hơi giống như lấy hết can đảm mà nói: "Rất tiếc khi phải nói với anh rằng, cô ấy không phải có thai.Biểu hiện của vợ anh chính là do dạ dày chịu sức ép quá mức, cơ thể quá tải.Có vẻ như cô ấy bị ép ăn nhiều so với nhu cầu.Cần điều chỉnh lại chế độ dinh dưỡng và khẩu phần ăn.Tránh làm bệnh nhân nảy sinh cảm giác sợ hãi với việc ăn uống, về lâu về dài sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe"
Dạ dày chịu sức ép quá mức? Nghe đến đây, sắc mặt Hải Thiên bỗng chốc trầm xuống.
Nói như vậy là do hẳn sao.
Hải Thiên thở nhẹ ra một hơi vừa định nói gì đó thì bác sĩ đã tiếp tục lên tiếng: "Có vấn đề này tôi muốn nói với anh.Vợ anh có dấu hiệu tử cung bị lạnh.Lần trước tôi đến khám cho cô ấy, tưởng rằng thân nhiệt cô ấy thấp hơn bình thường là do bị bệnh.Nhưng bây giờ, khẳng định này hoàn toàn sai.Bởi lẽ, trên người cô ấy vùng bụng lạnh quá mức.Nước tiểu lại có màu sắc không bình thường.Hơn nữa, theo như lời anh nói cô ấy hoàn toàn không dùng thuốc tránh thai, lại đang trong thời kỳ rụng trứng, quan hệ không dùng bất kì biện pháp an toàn nào, nhưng đã hơn hai tuần vẫn không có biến chuyển gì.Tôi nghĩ anh nên đưa cô ấy đi kiểm tra xem.Khám tại nhà không có thiết bị hỗ trợ, khả năng chính xác không cao"
Bác sĩ tiếp lời, chốt hạ một câu khiến Hải Thiên giật nảy mình: "Tử cung hàn là một trong những nguyên nhân khiến phụ nữ khó mang thai nặng hơn có thể vô sinh cả đời"
Ánh Hải Thiên lóe lên một tia kinh ngạc, tựa như không tin nổi.
Ánh nắng ngoài cửa chiếu lên sườn mặt Hải Thiên, phảng phất chút trầm lặng nặng nề.
Môi mỏng mím chặt một đường giống như đang đè nén điều gì.
Nếu như Nguyệt Vy không thể mang thai, cô không thể trở thành vợ hắn, con đường bước vào Dương gia lại càng thêm khó khăn.
Hắn không muốn như vậy, hắn muốn danh chính ngôn thuận cưới Nguyệt Vy, để cô ngẩng cao đầu khi đi bên cạnh hản, để tất cả mọi người đều biết Trân Nguyệt Vy là vợ của Dương Hải Thiên, là con dâu duy nhất của Dương gia.
Hơn nữa, một khi Nguyệt Vy đã có con với hắn rồi, cô sẽ không thể bỏ trốn nữa càng không có ai cướp cô từ tay hắn.
Không một ai.
Từ lúc bác sĩ ra về, Hải Thiên rơi vào trạng thái âm trâm khó đoán.
Cả người toát ra không khí chết, chẳng ai dám lại gần.
Dì Mai đang cho Nguyệt Vy ăn cháo, thấy Hải Thiên bước vào liền biết điều lui ra ngoài.
Nguyệt Vy cũng chẳng dám nháo động, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ chờ hắn đến.
Rõ ràng đã kìm nén sợ hãi, không dám bộc lộ ra ngoài, nhưng khi Hải Thiên vừa ngồi cạnh, cô vẫn không nhịn được run rẩy, lo lắng dịch sang một bên.
Hai bàn tay nhỏ nắm chặt chăn, đầu cúi thấp xuống, môi hồng cắn chặt, giống như con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng.
Dáng vẻ trốn tránh của Nguyệt Vy không khỏi khiến Hải Thiên khói khó chịu, ánh mắt lạnh đi vài phần.
Hắn cứ nhìn cô chăm chăm như vậy, Nguyệt Vy đang cúi đầu cũng cảm nhận được sự bức ép ngang ngược từ ánh mắt của Hải Thiên.
Nhịp tim không tự chủ mà tăng nhanh, Hải Thiên càng lúc càng khó đoán, cô thực sự không biết xử sự thế nào.
Rõ ràng lúc nãy, hẳn còn hớn hở vui vẻ gấp gáp sai người gọi bác sĩ đến, ôm mặt cô hôn đến mụ mị bây giờ bác sĩ vừa về đã mặt nặng mày nề như thế.
Tâm trạng Hải Thiên càng khó đoán hơn cả thời tiết, nắng mưa thất thường, âm trầm đáng sợ.
Cô không có làm gì sai, không có làm gì chọc đến hắn, hắn cũng duy trì khuôn mặt lạnh lẽo như sương giá đó, khiến cô vừa nhìn đã muốn tránh xa.
Bàn tay nhỏ càng ra sức nắm chặt chăn, Nguyệt Vy cúi thấp đầu, cảm như sắp chạm vào cổ, trong khi đó ánh nhìn như thiêu như đốt của Hải Thiên vẫn dán chặt lên người cô như keo dính.
"Ngẩng đầu lên"
Giọng nói của Hải Thiên vang lên lành lành như gió đông tràn qua.
Nguyệt Vy không nhìn thấy vẻ mặt hắn nhưng qua giọng nói cũng biết rằng hẳn đang rất không vui.
Cô sợ hắn giận ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, nhưng chẳng dám nhìn hản.
Hải Thiên đem cảm cô quay về phía hắn, lạnh giọng lên tiếng: "Em trốn cái gì?"
Cô mím môi, im lặng không nói gì.
"Trả lời"
Hải Thiên nhìn cô chăm chú, ánh nắng bên ngoài hắt lên sườn mặt Hải Thiên, từng đường nét trên gương mặt hắn càng thêm nổi bật.
Môi mỏng hắn mím chặt một đường giống như đang đè nén giận dữ.
Nguyệt Vy lắc đầu lí nhí đáp, mắt hạnh long lanh nhìn hắn: "Không...không có."
"Em sợ anh?"
Hắn nheo mắt nhìn cô, tựa như đánh giá, ánh mắt viết rõ ý tứ không hài lòng.
Môi hồng mím chặt một đường, câu hỏi này, Nguyệt Vy không biết phải trả lời thế nào.
Nói đúng hơn cô không dám gật đầu nói ra sự thật rằng bản thân rất sợ Hải Thiên.
Chẳng biết từ bao giờ, bất cứ lời nào nói ra cô cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng thế này.
Trước kia sống với anh Thiệu Khiêm, cô nói gì, làm gì cũng thoải mái đâu cần phải rào trước đón sau, thấp thấp thỏm thể này.
Nhắc đến hai chữ Thiệu Khiêm, trong lòng cô lại không nén được cảm giác nhớ nhung mong chờ.
Sau đêm kinh hoàng ấy, cô chưa một lần gặp lại anh.
Nghĩ đến đây, Nguyệt Vy lại không ngăn được ủy khuất trào dâng trong lòng, đôi mắt lại nhập nhòe ánh nước trong veo.
Chẳng mấy chốc, nước mắt đã rưng rưng nơi viền mi, từng giọt từng giọt rớt xuống gò má non mềm.
Cô quay mặt đi, khẩn trương lau nước mắt, giống như đứa trẻ khóc mà không dám đế người khác nhìn thấy đáng thương đến đau lòng.
Hải Thiên nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cầm lòng không nổi, giận dữ trên mặt dịu đi không ít, hắn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vỗ vỗ sau lưng cô dỗ dành: "Ngoan.
Nguyệt Vy ngoan đừng khóc nữa, cũng đừng sợ anh, đừng trốn tránh anh có được không?"
Ngừng một chút, hắn lại tiếp lời: "Em phải biết rằng, cho dù em trốn cũng không thoát được anh.Hiểu không, bảo bối của anh?"
Nguyệt Vy sụt sùi trong lòng hắn, nức nở từng tiếng khóc nhỏ uất ức.
Cô không nghe rõ những lời Hải Thiên nói, nhưng trọn vẹn ba từ "không thoát được" rành mạch lọt vào tai cô.
Cả người căng cứng lại một chỗ, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc khắp sống lưng, hệt như có ai đó vừa đặt tảng băng sau lưng bức ép cô đến run rẩy tận cùng nhưng chẳng thể nào phản kháng.
Hơi thở đàn ông kề cận bên tai, cảm cô tựa lên vai hắn, bàn tay Hải Thiên đặt sau lưng cô mạnh mẽ cường thể, cơ thể nhỏ bé Nguyệt Vy nằm gọn trong ngực Hải Thiên, hắn quá lớn cô quá nhỏ, hắn quá mạnh cô quá yếu, cứ như thế chẳng mấy chốc hơi thở của cô cũng bị hắn nuốt trọn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!