Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Tiếng nói nhỏ nhẹ trong veo của ai đó kéo lại thần trí điên cuồng của Hải Thiên.

Hắn đang bước đi nghe vậy, thì dừng bước, quay người nhìn cô gái nhỏ đang rối rằm đến đỏ mặt, lóng ngóng xoắn xoắn ngón tay.

Bộ dạng như có điều gì muốn nhưng chẳng dám thốt nên lời.

Đại sảnh bệnh viện đông người qua lại, đèn điện bốn bê bao vây, dưới ánh đèn sáng rực hắn càng nhìn rõ ánh mắt đầy lo lắng của cô.

Từ sau khi mất trí nhớ, Nguyệt Vy trở nên rất đơn thuần, mọi suy nghĩ vui buồn đều viết lên trên mặt.

Từ khi đặt chân đế bệnh viện đến bây giờ, cô cứ ngó nghiêng trước sau, nhìn quanh khắp nơi nháo nhác như muốn tìm kiếm ai.

Ai? Đương nhiên hắn biết rõ.

Dù vậy vẫn nhẹ nhàng hỏi một câu: "Em muốn nói cái gì?"

Nguyệt Vy nghe vậy, ánh mắt lóe lên chút ánh sáng, chỉ là cô còn chưa kịp lên tiếng, thì Hải Thiên đã tiếp lời.

Hắn vuốt vuốt những lọn tóc mềm ra sau tai cô, nhẹ giọng đệm thêm một câu khiến Nguyệt Vy không dám ho he nửa lời: "Tâm trạng anh đang không tốt, vậy nên em thức thời một chút, tốt nhất đừng nhắc đến những điều anh không thích.Ví như...anh trai yêu dấu của em- Chu Thiệu Khiêm.Được chứ?"

Bầu trời vừa hửng nắng một chút thì mây đen đã kéo qua giăng kín trời.

Nét mặt cô chùng xuống một màu ảm đạm.

Hải Thiên cứ nhiên đoán được mong muốn của cô, nhưng hắn không đáp ứng.

Cô không cam tâm, hôm nay đã đến bệnh viện rồi, cô nhất định phải đi thăm anh Thiệu Khiêm.

Anh đã từng đưa cô đến đây một lần, cô nhớ rõ đây là mới anh Thiệu Khiêm làm việc.

Rất có khả năng, cô sẽ tìm được anh Thiệu Khiêm, cô muốn gặp anh, cho dù là một chút, một chút thôi cũng được.

"Anh Thiệu Khiêm ở đây có phải không?"

Cô nhìn Hải Thiên, giọng nói có phân mạnh mẽ.

Nhưng trong mắt Hải Thiên bộ dạng của cô bây giờ không khác nào con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt.

Chẳng đáng yêu chút nào? Hải Thiên không hề tỏ ra giận dữ, hắn chỉ nắm lấy tay cô đưa lên môi, hôn nhẹ một cái rồi mới đáp: "Em muốn anh nói sao? Phải thì sao mà không phải thì sao nào? Hửm?"

Thái độ này của hắn chính là bày tỏ ý tứ hắn không muốn cho cô gặp Thiệu Khiêm.

Nguyệt Vy đương nhiên hiểu rõ, cô ấm ức vô cùng.

Sáng nay, khi nghe hẳn nói sẽ đưa cô đi bệnh viện, cô cứ nghĩ hắn đồng ý cho cô đi thăm Thiệu Khiêm, nào ngờ lại không phải.

Từ sáng đến giờ, cô mong chờ biết bao nhiêu, kết quả càng mong chờ càng thất vọng.

Nguyệt Vy không muốn bỏ qua cơ hội này, bây giờ nếu trở về biệt thự không biết bao giờ mới được ra ngoài, nghĩ đến đây, cô càng khẩn trương, nước mắt đã đong đầy trong mi mắt, mếu máo tiếp tục năn nỉ hắn: "Tôi muốn gặp anh ấy, một chút thôi cũng được.Xin anh, cho tôi đi.Một chút thôi.Có được không?"

Muốn gặp đến điên cuồng như thế? Một chút cũng cam lòng.

Tốt.

Rất tốt.

Hải Thiên đột nhiên nhếch môi cười lạnh, Nguyệt Vy nhìn thấy nét hờ hững âm lãnh trên mặt hắn không khỏi e dè.

Nhưng trong lòng vẫn ôm hi vọng gặp anh Thiệu Khiêm, nghĩ đến việc được nhìn thấy Thiệu Khiêm cô như có thêm động lực.

Đè nén sự lo lắng trong lòng, cô tiếp tục xuống nước năn nỉ: "Tôi muốn nhìn anh ấy một chút, một chút thôi.Sau đó...sau đó sẽ về với anh được không? Sẽ nghe lời, sẽ nghe lời anh được không?"

Cô chớp chớp đôi mi ngăn nước mắt sắp rơi ra, thế nhưng viên mắt đã đỏ hoe, bộ dạng như đứa trẻ muốn khóc nhưng nén nhịn vì sợ bị mắng.

Nguyệt Vy không hề biết rằng, cô càng năn nỉ, càng xuống nước bày tỏ mong muốn muốn gặp Thiệu Khiêm, hắn càng điên hơn.

Sự kiên cường lì lợm này của Nguyệt Vy càng khiến Hải Thiên giận dữ.

Bàn tay đang nằm lấy tay Nguyệt Vy càng thêm siết chặt, từng chút siết chặt, Nguyệt Vy đau đến nhăn mặt, cô còn mơ hồ nghe thấy tiếng xương mình rạn vỡ.

Nguyệt Vy chịu đau không nổi, hớt hải muốn rút tay về, Hải Thiên lại mạnh mẽ kéo tới, cả người cô ngã nhào vào ngực hắn mùi hương bạc hà xộc vào mũi, xâm lược đến từng tế bào.

Giữa chốn đông người, hắn chẳng kiêng dè gì, mạnh mẽ ôm lấy cô, người khác nhìn vào sẽ thấy Nguyệt Vy và Hải Thiên đang trong tư thế rất ái muội tình tứ, giống như cặp đôi nào đó đang thể hiện tình cảm một cách công khai.

Nhưng đó chỉ là tưởng tượng mà thôi, thực tế Nguyệt Vy đang đau đến nức nở, Hải Thiên nắm cổ tay cô đến đỏ, tay hắn ở trên eo cô không ngừng siết chặt, ngăn chặn mọi sự giãy dụa của cô.

Nguyệt Vy ấm ức khóc lên: "Đau..."

Hải Thiên nâng cằm cô lên, nhàn nhạt nói: "Muốn đi gặp Chu Thiệu Khiêm nữa không?"

Cô kêu lên, gắng sức gạc tay Hải Thiên ra khỏi cổ tay mình: "Anh bỏ tay ra.Bỏ ra.Đau.."

Nguyệt Vy bắt đầu giãy dụa nhưng lại chẳng làm được gì, ấm ức xen lẫn giận giữ, cô chỉ có thế dùng tay còn lại ra sức đánh Hải Thiên: "Tránh ra, tránh ra đi.Tôi muốn đi tìm anh Khiêm.Tôi muốn đi.Huhu...Lúc nào cũng ức hiếp tôi.Đi ra, tránh ra.Hức Hức...Tránh ra"

Tiếng khóc của Nguyệt Vy càng lúc càng lớn, thu hút không ít ánh nhìn của người xung quanh.

Sắc mặt Hải Thiên càng thêm nặng nề, xem ra cô nhóc này cũng không ngốc, lợi dụng nơi đông người để tìm cách trốn thoát.

Nhưng chút trò vặt này của Nguyệt Vy sao đổi đầu được với Hải Thiên.

Rốt cuộc cô vẫn bị kéo ra xe, áp đảo lên ghế lái phụ.

Dọc đường đi, cô thử phản kháng lớn tiếng kêu khóc mấy lần nhưng đều vô ích.

Đến khi về đến nhà, Nguyệt Vy vẫn không ngừng khóc, thế nhưng Hải Thiên lại làm như không nghe không thấy không nhận ra điều gì, hắn thành thạo mở cửa xe, nắm chặt lấy tay Nguyệt Vy kéo cô vào nhà.

Nguyệt Vy bướng bình nắm chặt lấy cửa xe, sống chết không chịu theo Hải Thiên, vừa khóc vừa la: "Tôi muốn về.Đi về.Huhu.Buông ra.Buông ra."

Sức lực nam nữ vốn chênh lệch rất lớn, huống hồ Hải Thiên lại thuộc kiểu đàn ông cao lớn cường trán, Nguyệt Vy đứng cạnh hắn càng nhỏ bé bội phân, xét về sức lực không cần nghĩ cũng biết ai thắng ai thua.

Hải Thiên không muốn mạnh tay vì sợ cô bị thương, nhưng rút cuộc khi nghe cô nói: "Tôi chỉ muốn đi gặp anh Khiêm.Tại sao lại không cho tôi đi? Tại sao?"

Nháy mắt, ánh mắt Hải Thiên lạnh đến cực điểm, hắn nheo mắt nhìn cô, môi mỏng nhếch lên một đường cong hoàn mỹ: "Em giỏi lắm Nguyệt Vy.Rất giỏi"

Nguyệt Vy chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.

Giỏi cái gì chứ? Chỉ là trong lúc Nguyệt Vy còn đanh thắc mắc thì đột nhiên cả choáng váng ngây ngẩn.

Hải Thiên chẳng nói chẳng rằng dùng sức một cái, bàn tay nhỏ bé bật văng ra khỏi cửa xe, Nguyệt Vy bị một lực lớn kéo đi.

Cô ngã vật ra giữa nền, cánh tay yếu ớt bị Hải Thiên điên cuồng kéo đi.

Nguyệt Vy đau đến thét thành tiếng.

Hải Thiên kéo rất mạnh, thậm chí chẳng quan tâm đến việc Nguyệt Vy kêu khóc thế nào mấy lần đầu gối Nguyệt Vy bị dập xuống sàn chưa kịp đứng lên Hải Thiên cũng mạnh mẽ kéo cô đi, cứ như đang kéo một đồ vật nào đó, hết sức thô bạo.

Dì Mai đang làm bếp, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc hoảng loạn của Nguyệt Vy thì giật mình chạy ra phòng khách, đến khi nhìn thấy tình cảnh trước mặt thì kinh ngạc không khép miệng lại được.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận