Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Hải Thiên bế cô vào phòng tắm, sau khi đánh răng rửa mặt cho cô, hắn lại cưỡng chế tắm cho Nguyệt Vy một lượt.

Trong phòng tâm liên tục vang lên tiếng kêu khóc của Nguyệt Vy: "Tôi tự tắm...

đừng...

đừng...

không..

Hải Thiên"

Mặc kệ cô la hét thế nào, hắn vẫn không dừng lại.

Mãi đến khi ra khỏi phòng tắm, đôi mắt cô đã đỏ hoe, khóc đến độ nấc thành tiếng không dừng được.

Hải Thiên vừa đặt cô xuống giường, Nguyệt Vy đã lập tức cuốn lấy chăn quấn chặt quanh người cách xa hắn, tránh như tránh quỷ.

Áo quần Hải Thiên cũng đã ướt mèm, chính là bị Nguyệt Vy quây đạp "tấn công".

Hắn nhìn cổ tay sưng đỏ của cô sợ cô không tự mình tắm được, nào ngờ mới chạm vào cô một chút cô đã hét toáng lên, giãy dụa khiến hắn trở tay không kịp.

Quần áo ướt từ đầu đến cuối, mặt còn bị cô tát cho vài cái, đến giờ vẫn rất ran rát.

Thế mà cô gái nào đó ôm gối hắn đánh bình bịch giống như đang uất ức lắm.

Người nên uất ức là hắn mới phải chứ? Bất quá bộ dạng nổi giận của cô quá mức đáng yêu, bàn tay nhỏ đánh mạnh lên gối nằm hắn, người thì co lại trong chăn, giống như một con sâu nhỏ.

Hải Thiên cười cười, hắn lắc đầu ngán ngẩm, lại tủ quần áo lấy ra một chiếc váy màu trắng.

Vẫn nên mặc đồ cho Nguyệt Vy trước, không lại cảm lạnh.

Rõ ràng áo quần trên người Hải Thiên cũng đang ướt nhưng hắn lo lắng cho cô trước tiên.

Lo cho cô là thế vậy mà Nguyệt Vy nào đâu để tâm.

Hắn đem váy lại gần giường, còn chưa nói tiếng nào thì Nguyệt Vy đã hét lên: "Tránh ra!!!"

"Wy..

Cô thấy hắn tới gần, càng ra sức lùi về sau, miệng kêu lên: "Đi ra.

Đi ra ngoài đi."

Hải Thiên đứng sững lại, đột nhiên hắn nhìn cô chuyên chú, nhìn đến mức không chớp mắt.

Nguyệt Vy lúc này giống như có điều gì khác lạ.

Cả người cô run lên bần bật, đôi mắt ánh lên sự hoảng loạn cực kì.

"Em làm sao vậy?"

Hắn thử bước lại gần, Nguyệt Vy lại lùi ra sau.

Cô lắc đầu liên tục miệng bật ra vài tiếng nác nhỏ: "Không...

không thể nào.

Không..."

Hải Thiên lo lắng lại gần, cô nhận thấy hẳn tiến sát càng hoảng sợ la lên: "Đừng...

Đừng...

đừng tới đây"

Nguyệt Vy rút cuộc bị làm sao vậy? Hắn mặc kệ quân áo còn đang ướt, gấp rút lên giường, lại gần Nguyệt Vy, ôm cô vào lòng, hốt hoảng cả lên: "Em sao vậy? Em sao vậy, sao vậy hả?"

Hải Thiên vừa chạm vào cô như bị điện giật, liều mạng đẩy hắn ra: "Tránh ra...đi đi..

đi đi"

Cô phản ứng quá kịch liệt, Hải Thiên bắt đầu nhận ra điểm bất thường.

Nguyệt Vy chưa từng hoảng loạn như vậy, rút cuộc là có chuyện gì đây.

Hải Thiên bị Nguyệt Vy đẩy ra, hắn chuyên cú nhìn cô, nước mắt Nguyệt Vy rơi đầy trên mặt, cô lắc đầu liên tục nói không rồi lại hoảng loạn bật khóc: "Tại sao, tại sao...?"

Hải Thiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hắn nắm chặt lấy hai vai cô, hét lên: "Trần Nguyệt Vy, em tỉnh táo lại cho anh"

Tiếng quát của Nguyệt Vy vang vọng cả căn phòng, bốn bề không gian im ẳng trở lại.

Nguyệt Vy cuối cùng cũng chịu nhìn hắn, khóe mắt cô rỉ ra một giọt lệ, cánh môi anh đào run run, bật ra thanh âm nghẹn ngào: "Là anh.

Chính là anh."

Hải Thiên không hiểu Nguyệt Vy nói gì, lông mày hắn nhíu chặt lại một đường: "Ý em là gì? Anh không hiểu?"

Nước mắt Nguyệt Vy tuôn ra càng nhiều.

Hắn làm sao hiểu được chứ.

Bấy lâu nay, cô luôn bị ám ảnh bởi một kí ức kinh hoàng, một người đàn ông kéo cô xềnh xệch vào phòng, lột sạch quần áo của cô, trói cô lên giường, hung hãn rong ruổi trên cơ thể cô...

Cả câu nói đó: "Em thử chia tay anh xem, anh có giết em không?"

"Hận anh lắm đúng không, ghét anh lắm đúng không, nhưng mà em biết không, cho dù em có hận có ghét anh đến mức nào thì cũng phải ở bên cạnh anh, Mãi mãi."

Lời nói đó luôn ám ảnh trong tâm trí cô, người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ của cô không rõ mặt chính là hắn- Dương Hải Thiên.

Kí ức kinh hoàng đó tái hiện trong khoảnh khắc ngắn ngủi trong phòng tắm, Hải Thiên đã từng ép buộc cô trong phòng tắm, khi cô đang nằm co ro trong bồn tắm hắn phá cửa xông vào.

Nụ cười ác liệt đó, ánh mắt đầy xâm lược đó cả sự đụng chạm của hắn đã từng chút tái hiện lại thước phim đã cũ trong kí ức Nguyệt Vy.

Cô không nhớ hết mọi việc, nhưng đã phần nào mường tượng được mối quan hệ trước kia của cô với Hải Thiên.

Không phải như hắn nói.

Hoàn toàn không phải.

"Anh lừa tôi, anh nói dõi, anh nói dối.

Anh nói dối"

Nguyệt Vy nhìn hắn khuôn mặt đầy hoảng loạn kinh khiếp.

Khuôn mặt Hải Thiên từng chút biến hóa, vặn vẹo đến đáng sợ, Nguyệt Vy càng nhìn càng hoảng, cô bật khóc nức nở, thấy hẳn tới gần thì hét lên: "Đừng...

đừng tới đây."

Lồng ngực như sắp vỡ tung ra, hô hấp cực kì khó khăn.

Từng thước phim tua lại trong tâm trí, đầu óc cô quay cuồng choáng váng.

"Không...

không...

không.."

Cô lặp đi lặp lại liên tục, và rôi hét lên một tiếng thê lương, Nguyệt Vy ngất xỉu.

Cô lịm đi trong bộn bề kí ức.

Hải Thiên nhíu chặt chân mày, nét mặt ẩn nhẫn như đang khắc chế một cảm xúc mãnh liệt nào đó.

Người bác sĩ trong bộ áo blouse trước mặt tiếp tục nói: "Cô ấy chỉ là bị rối loạn trí nhớ tạm thời, rất có thể dạo gần đây chịu nhiều kích thích mạnh nếu không đã kí ức đã khôi phục lại từ lâu.

Máu đông ở thùy chẩm đã có dấu hiệu di dời, sớm thôi, cô ấy sẽ nhớ lại mọi chuyện"

Nghe đến đây, nét mặt Hải Thiên càng thêm nặng nề, màu sắc u ám dâng đầy trong mắt: "Ông nói, cô ấy sẽ nhớ lại mọi chuyện?"

"Đúng vậy.

Bởi vì cô ấy chỉ bị rối loạn trí nhớ, chấn thương nhẹ ở vỏ não đang dần khôi phục, toàn bộ kí ức sẽ được phục hồi trong thời gian ngắn thôi.

Anh cứ yên tâm"

Yên tâm? Hắn sẽ yên tâm được sao? Cô còn chưa hồi phục trí nhớ hoàn toàn đã phản ứng mạnh như vậy, nếu cô nhớ lại nữa, mọi chuyện sẽ đi về đâu chứ? Tính cách thật của Nguyệt Vy thật sự rất ương ngạnh, muốn ép buộc cô chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.

Ngày trước hắn phải hèn mọn tới mức đem mẹ cô ra để uy hiếp, còn ép cô ký đủ loại giấy tờ cam kết nhưng kết quả vẫn không khả quan.

Nghĩ đến đây, Hải Thiên lại sa sâm mặt mày: "Có cách nào làm chậm quá trình hồi phục trí nhớ của cô ấy, hoặc là...

Hản nhìn thắng vào đôi mắt ông bác sĩ, khóe miệng hơi nhếch lên: "Vĩnh viễn không thể hồi phục được?"

Lời vừa thốt ra, bốn bề không gian rơi vào trạng thái yên lặng, tản ra sự nguy hiểm nặng nề.

Ông bác sĩ trâm ngâm hồi lâu, một lát sau mới hỏi lại một câu: "Cô ấy thật sự là vợ của anh sao?"

"Là vợ chưa cưới"

Hải Thiên nhàn nhạt trả lời.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận