Gần đây cứ hễ nhắm mắt, Nguyệt Vy lại nhìn thấy Hải Thiên, có khi là khuôn mặt cười khinh bỉ, có lúc lại sự lạnh lùng tàn nhân cháy rực trong con ngươi, cô mơ rất nhiều chuyện phần lớn đều liên quan đến Hải Thiên.
Cô mơ thấy hắn và cô cãi nhau, mơ thấy hắn kéo cô xênh xệch vào nhà cầu xin cô đừng chia tay, còn cả những thước phim ngọt ngào, hôm nào đó Hải Thiên đứng dưới tán cây ngô đồng chờ cô, những hạt mưa bụi lất phất phủ kín trời, khung cảnh nên thơ lại đằm thắm dịu dàng.
Còn có cả hình ảnh cô và Hải Thiên hôn nhau thảm thiết dưới hoàng hôn, mặt trời ngả về tây, những đám mây cuối trời ửng đỏ cả một khoảng không, hắn hôn rất mãnh liệt, cái hôn vồn vã như khỏa lấp lạnh giá cô đơn.
Nguyệt Vy đem tất cả chuyện này nói với Hải Thiên, hỏi rằng đã xảy ra thực tế như vậy hay chưa? Hải Thiên chỉ xác nhận câu chuyện cuối cùng cô kể cho hẳn nghe, chính là việc nụ hôn dưới mưa, hắn nói: "Hôm đó không chỉ hôn thôi đâu?"
Kèm theo đó là một ánh mắt rất gian manh khiến Nguyệt Vy nổi cả da gà.
Còn những chuyện kia hắn không xác nhận cũng không phủ nhận.
Nhưng Nguyệt Vy có linh cảm, chắc chắc những kí ức trong tiềm thức kia là thật, nếu không Hải Thiên đã lập tức phủ nhận chứ không phải để cô nói hết từng chuyện một như vậy.
Bây giờ nhìn khuôn mặt ẩn nhấn như đang kìm nén cảm xúc mãnh liệt nào đó của Hải Thiên cô lại càng chắc chắc những gì mình đang suy nghĩ là thật.
Nguyệt Vy nhìn Hải Thiên, giống như một vị quan tòa đang thẩm tra bị cáo: "Tại sao tôi lại muốn chia tay với anh?"
Chất giọng rõ ràng pha chút lạnh lùng, một Nguyệt Vy lóng ngóng, e dè, đáng yêu như cục bông nhỏ đã không còn.
Mỗi lần nhìn hắn đều không phải là ánh nhìn ngây ngô nữa thay vào đó là sự cặp mắt đầy suy tư pha chút trầm buồn ảm đạm.
Bất quá, dù thế nào Hải Thiên vẫn không ngăn được bản thân mình ngừng yêu thích Nguyệt Vy.
Bởi lẽ ngay từ đầu, hẳn rung động chẳng phải vì sự đáng yêu ngây ngây ngô ngô từ cô, cái làm hắn lún sâu chính là sự thẳng thắn dứt khoát và cá tính thu hút của Nguyệt Vy, hắn còn yêu cô bởi vì dáng vẻ dịu dàng đằm thắm đó.
Nguyệt Vy thu hút ở chỗ là một cô gái "trong cứng ngoài mềm", cô vừa độc lập lại vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ nhưng lại vừa yếu đuối, như một mỹ vị tuyệt vời mà bữa tiệc cuộc đời mang đến cho hắn, ăn một lần nhớ một đời, muốn quên cũng chẳng được.
Có những người dù thử qua trăm ngàn sơn hào hải vị nhưng suốt một đời chỉ chung thủy yêu thích một món ăn.
Hản thấy câu này chẳng sai chút nào.
Chỉ là dường như Nguyệt Vy chẳng hiểu tâm ý của hắn, cô chẳng cảm nhận được hắn yêu cô nhiều như thế nào.
Lúc này đây, cô nhìn hắn chăm chăm.
Lông mày thỉnh thoảng lại nhíu lại: "Anh nhìn tôi như vậy làm gì? Tại sao lại không trả lời?"
Không đợi Hải Thiên lên tiếng, bỏ qua khuôn mặt ảm đạm của hắn, cô tiếp lời: "Chúng ta vốn dĩ đã chia tay, tại sao bây giờ anh vẫn không chịu bỏ qua cho tôi? Còn nếu như...
chúng ta đã thực sự quay lại tại sao bản thân tôi lại không có chút ấn tượng nào?"
Hải Thiên nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo cô, không một chút né tránh, giọng nói có phân ngang ngược: "Vốn dĩ chúng ta chưa từng chia tay."
"Chưa từng?"
Nguyệt Vy nhíu chặt chân mày, cô không tin bản thân mình lại có thể tiếp tục mối quan hệ yêu đương với một người đàn ông đáng sợ như vậy: "Anh nên nói rõ sự thật, bởi lẽ tôi có linh cảm mình sẽ nhớ lại mọi chuyện nhanh thôi.
Hải Thiên , mặc kệ anh là ai, mặc kệ mối quan hệ của chúng ta là như thế nào, nhưng anh không có quyền giam giữ tôi.
Tôi sẽ kiện anh tội bắt người trái phép."
Hải Thiên nhìn chăm chăm cô, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt dạt dào hứng thú.
Cô nhóc này lại bắt đầu mọc gai trên người rồi.
"Tôi muốn đi gặp anh Thiệu Khiêm, ngay ngày mai"
Nguyệt Vy thẳng thừng đề nghị.
Cô không chút né tránh nhìn Hải Thiên, thản nhiên nói: "
Tôi không muốn ở đây nữa"
Lời vừa thốt ra, bốn bê không gian bao trùm trong bầu không khí yên ắng lạ kì, người đàn ông trước mặt cô không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Ánh mắt Hải Thiên chuyên chú nhìn cô, nhìn đến chăm chú giống như Nguyệt Vy vừa mất đi cái chân hay mọc thêm cái tay nào, vẻ mặt của hẳn lúc này không rõ vui hay buồn, từ đầu chí cuối trên môi vẫn hiện hữu nụ cười âm âm nhu nhu đó, không biết qua bao lâu, Nguyệt Vy mới nghe thấy giọng hắn: "Không muốn ở đây vậy em muốn ở đâu? Ở với tên Chu Thiệu Khiêm đó sao?"
Nguyệt Vy im lặng, mím môi không trả lời, cũng không thèm nhìn hắn.
Hắn nhếch môi cười lạnh: "Em muốn như vậy có đúng không?"
Hắn nằm cảm cô kéo qua: "Trả lời anh?"
Trong không gian yên ắng tiếng nói của Hải Thiên càng thêm thanh lãnh.
Giống như gió đông tràn qua khiến sống lưng Nguyệt Vy lạnh toát.
Giọng điệu hết mực dịu dàng nhưng ánh mắt lại lạnh đến thấu xương.
Chu Thiệu Khiêm giống như cái gai trong lòng Hải Thiên, không đụng tới thì thôi cứ hễ chạm vào lại làm hắn khó chịu.
Nguyệt Vy để ý sắc mặt hắn thay đổi hoàn toàn khi nhắc đến Thiệu Khiêm.
Cô không hiểu tại sao Hải Thiên lại ghét anh Thiệu Khiêm như vậy, nhưng dù sao đi nữa cô cũng không chấp nhận được việc Hải Thiên cho người đánh anh Thiệu Khiêm còn cách biệt cô hoàn toàn với anh ấy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyệt Vy vừa nghẹn ngào vừa giận dữ, cảm xúc xô đẩy đan xen nhau chẳng mấy chốc đã làm viên mắt cô đỏ lên.
Hải Thiên nhìn thấy đôi mắt Nguyệt Vy đã rơm rớm nước mắt, trong mi chất đầy oán hận căm ghét phòng về phía hắn, ngưc hắn khó chịu như bị gai nhọn đâm: "Em thích hắn ta lắm đúng không, yêu hắn lắm đúng không, muốn ở bên cạnh hản lắm đúng không?"
Hải Thiên cười cười, dịu dàng vuốt ve mái tóc của Nguyệt Vy hệt như đang chơi đùa dỗ dành thú cưng: "Bảo bối, em là bạn gái của ai, là người phụ nữ của ai, em nhớ không? Người đàn ông của đời em vĩnh viễn là anh mãi là anh"
Nguyệt Vy lập tức phản bác, cô tức giận gạc tay hản ra, lạnh lùng cự tuyệt, giọng nói đã nghẹn ngào chất đầy ấm ức: "Tôi không phải...
không phải của ai cả.
Không phải của anh"
Hải Thiên mỉm cười, dịu dàng dâng đầy trong mi mắt, sự thản nhiên điềm tĩnh của hẳn giống như người lớn đang dỗ dành một đứa trẻ sáu bảy tuổi.
Hắn tiến tới gần Nguyệt Vy, đem cô vây hãm trong ngực, một tay nâng cảm cô lên, một tay đỡ eo cô, tư thế này buộc Nguyệt Vy phải đón nhận hoàn toàn ánh nhìn xâm lược của hắn: "Vy à, cho dù em có phủ nhận bao nhiêu lần, có tự lừa dối mình bao nhiêu lần đi nữa thì cũng không thay đổi được việc em là của anh, lần đầu tiên của em là của anh, thân xác em là của anh, trái tim của em tình yêu của anh đều là của anh.
Rồi chúng ta sẽ cưới nhau, em là vợ anh, anh là chồng em, trọn đời trọn kiếp sống với nhau đến già"
Khuôn mặt Nguyệt Vy khắp nơi đều là khiếp sợ kinh hãi, hai cánh môi hồng nhuận đang run rẩy như cánh hoa hoảng hốt dưới mưa, yếu ớt nhưng quá đỗi xinh đẹp.
Hải Thiên không kìm được mà hôn nhẹ lên môi cô, cái hôn đầy nâng niu trân trọng nhưng chỉ là lúc đầu khi đã ăn sâu cái dư vị ngọt ngào đó rồi, hẳn gần như mất kiểm soát hô dồn dập gấp gáp khiến Nguyệt Vy nức nở.
Eo thon như bị hắn bẻ gãy, cô than vãn kêu lên nhưng tiếng kêu ngọt ngào đó cũng bị Hải Thiên "nuốt sạch.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!