Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Ngày sáng hôm sau, Hải Thiên và Nguyệt Vy đã chuyển sáng biệt thự mới.

Nguyệt Vy không hiểu tại sao Hải Thiên lại đột ngột chuyển nhà như vậy, cô hỏi nhiều lần nhưng Hải Thiên cũng không trả lời, nói đúng hơn hắn chỉ đáp qua loa.

Dọc đường đi, không ai nói với ai câu gì, tài xế lái xe cũng im thin thít, bâu không khí trong xe vừa ngượng ngập lại có chút quỷ dị.

Nguyệt Vy ngôi trong xe cảm thấy ngột ngạt vô cùng, Hải Thiên đang làm việc, cặm cụi chú tâm vào máy tính, tập trung cao độ không hề bận tâm đến điều gì.

Tưởng chừng là như thế, nhưng thật sự không phải.

Dù đang làm việc nhưng nhất cử nhất động của Nguyệt Vy hắn vẫn luôn để ý đến.

Cô muốn hạ cửa kính xuống một chút, Hải Thiên đã vội ngăn cản: "Gió sớm không tốt, đừng nên hạ cửa"

Nói xong lại cởi áo vest khoác lên người cô, cả cơ thể Hải Thiên đổ dồn qua, mùi hương bạc hà lượn lờ quanh chóp mũi, Nguyệt Vy vừa ngước mặt lên vừa vặn bắt gặp ánh nhìn thâm thúy của Hải Thiên, hắn cúi người nhìn cô, trong ánh mắt không giấu được ý cười ôn nhu, khóe môi hơi cong lên gợi lên nụ cười nhàn nhạt.

Khoảng cách hai giữa cô và hắn ngày càng gần, lông mi hắn như cọ lên mặt cô, không khí có chút ái muội, Nguyệt Vy còn chưa kịp nhích người về sau thì trên trán đã truyền đến cảm giác ẩm ướt.

Môi Hải Thiên dán lên trán cô, ôn nhu nhẹ nhàng, mềm mại in sâu một nụ hôn, chất chứa bao yêu thương vô hạn.

Trong phút chốc Nguyệt Vy cảm thấy hắn không phải đang hôn lên trán cô mà đang nâng niu trân trọng bảo vật nào đó quý nhất đời hắn.

"Ngủ một lát đi"

Hắn đỡ gáy cô tựa lên ghế sau, Nguyệt Vy ngả người năm xuống, sáng nay Hải Thiên đánh thức cô rất sớm, bây giờ đúng thật là buồn ngủ thật.

Nhưng ngủ trên xe không dễ chịu chút nào, cộng thêm tiếng bàn phím lách tách, cô chẳng thể chợp mắt nổi.

Nguyệt Vy ngồi một lúc, thấy khó chịu muốn cởi áo khoác ra, chiếc áo tràn ngập mùi hương quen thuộc của Hải Thiên, cô thấy mình giống như đang bị hắn ôm trong lòng vậy, chỉ là vừa định cởi ra thì bàn tay người nào đó đã nhanh đặt trên cúc áo, giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Mặc vào."

Khi nói câu này Hải Thiên vẫn không hề nhìn cô.

Một tay khác của hắn vẫn đang nhảy nhót điên cuồng trên bàn phím, hai mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính.

Nguyệt Vy không khỏi hồ nghỉ Hải Thiên có con mắt thứ ba, nếu không tại sao cô làm cái gì hắn đều biết như vậy? Nguyệt Vy vô thức đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, người đàn ông đang chăm chú nhìn vào máy tính, những ngón tay thon dài chuyển động không ngừng trên bàn phím.

Ánh nắng nhè nhẹ chiếu lên sườn mặt hẳn, từng đường nét trên gương mặt Hải Thiên lúc này càng trở nên không chân thực.

Sống mũi thẳng tắp, da dẻ Hải Thiên rất tốt, sạch sẽ láng mịn không tì vết, trước khi đi ngủ hay sáng thức dậy cô cũng không thấy hẳn sử dụng bất kì mỹ phẩm nào, nhưng vì cái gì da lại đẹp đến ghen tị như vậy? Khuôn mặt tuấn tú đến yêu nghiệt, từ sống mũi cho đến bờ môi, từ đôi mắt cho đến chân mày mọi thứ đều hoàn hảo đến từng centimet, mỗi lần hắn nở nụ cười cả khuôn mặt như bừng sáng, nhất là khi hắn trêu chọc cô, ánh mắt sáng đến lấp lánh, nụ cười treo trên môi vừa hiền hòa lại mê hoặc đến lạ kỳ.

Dù cô không ưa gì Hải Thiên nhưng không thể phủ nhận hẳn thật sự rất đẹp trai, rất đàn ông.

Một người đàn ông cực phẩm hoàn hảo như thế nhưng tính cách lại ngang ngược đến đáng sợ, vừa quái đản lại bá đạo lại không thể nói lý lẽ.

Chấp niệm độc chiếm của Hải Thiên rất kinh người, vì muốn giữ cô bên mình nhưng không từ thủ đoạn nào? Cô thật sự phân vân? Phải chăng ngày trước cô yêu hắn cũng là vì khuôn mặt yêu nghiệt kia sao? Không! Không thể nào? Mình không thể nào là kiểu phụ nữ vì nhan sắc mà quên hết giá trị nhân sinh cốt lõi như vậy được? Không thể nào? Nguyệt Vy tự nhủ, lẩm bà lẩm bẩm liên tục.

Hải Thiên lúc này đã quay sang nhìn cô chăm chú, thấy biểu hiện "bất thường ˆ của cô hẳn nhíu mày nhưng vẫn cười, giọng nói không giấu được sự chiều chuộng dịu dàng: "Nghĩ gì đến mất hồn vậy hả?"

Nguyệt Vy giống như không nghe thấy, tiếp tục chìm trong suy nghĩ miên man.

Hải Thiên búng nhẹ lên trán cô một cái, Nguyệt Vy đang thất thân bỗng ôm ôm trán ui lên một tiếng.

"Anh làm cái gì vậy?"

Hắn cười: "Nghĩ gì đến thất thần vậy? Hửm?"

Cô quay mặt ra ngoài cửa xe, không thèm nhìn hắn, lạnh lùng trả lời: "Không c.."

Bỗng chốc lời nói của Nguyệt Vy nghẹn ứ lại trong cổ họng, cả người cứng đơ, hai mắt dán chặt ra ngoài cửa xe.

Sau một giây thất thần, Nguyệt Vy luống cuống đến tay chân run rẩy: "Dừng xe, dừng xe...

Dừng xe"

Hải Thiên lo lắng nhìn cô: "Làm sao vậy?"

Viên mắt Nguyệt Vy đỏ lên, cô đập tay lên ghế lái, không quan tâm đến vẻ mặt sốt sắng của Hải Thiên, cô gần như hét lên: "Dừng xe, dừng xe...

Dừng xe ngay."

Bác tài xế ái ngại nhìn Hải Thiên, thấy hắn đang nhìn Nguyệt Vy chăm chú, dù không thể hiện rõ cảm xúc trên mặt nhưng có thể nhìn ra sự hoang mang lo lắng của Hải Thiên trong đôi con ngươi sâu thẳm.

Nguyệt Vy vẫn không ngừng la lớn, cô nghẹn ngào nấc lên, nước mắt dâng đầy trong đáy mắt: "Dừng xe...

con xin bác...

dừng xe"

Bác tài đưa mắt nhìn Hải Thiên muốn xem thử ý tứ của hắn thế nào? Bởi vì ông ta có ăn gan trời cũng không dám tự ý dừng xe.

Đoán chừng năm giây sau đó, khi Nguyệt Vy đã khóc không ra hơi, Hải Thiên mới nhàn nhạt ra lệnh: "Dừng xe"

Nguyệt Vy vừa nghe thấy hai từ này, cô mừng rỡ như điên nhưng nước mắt vẫn ào ạt tuôn ra, vội vã hấp tấp đến hoảng loạn, nhưng khi vừa chạm tay lên nắm cửa định bước ra ngoài thì cánh tay bất ngờ bị níu lại.

Chỉ một động tác Hải Thiên đã đem cả người Nguyệt Vy kéo về, hắn giữ chặt vai cô, lay mạnh: "Em bình tĩnh lại, có chuyện gì, nói rõ anh nghe?"

Nguyệt Vy lắc đầu như điên, cô giãy dụa muốn tránh khỏi sự kìm chế của Hải Thiên: "Tôi muốn xuống xe, muốn xuống..

thả tôi ra, thả ra"

Sức lực Nguyệt Vy sao địch lại được Hải Thiên, hắn không cần dùng sức nhiều cũng có thể đem cô giam hãm trong ngực, nhìn thấy bộ dáng hấp tập cuống cuồng của Nguyệt Vy, Hải Thiên mất hết kiên nhẫn, hắn gắng giọng hỏi lại một lần nữa: "Nói rõ cho anh, em muốn xuống xe làm gì?"

Vai Nguyệt Vy bị bóp đến đau, cô khóc nức nở: "Buông ra, buông..

Tôi...

đau."

Hải Thiên nghe thấy tiếng khóc của hắn, giảm nhẹ lực tay xuống một chút nhưng vẫn không buông ra, nhớ lại tình cảnh diễn ra cách đây vài phút, trong lòng Hải Thiên càng thêm rối ren, hẳn cảm thấy Nguyệt Vy dường như nhìn thấy điều gì mới trở nên vội vàng luống cuống như vậy.

Nhìn thấy bộ dạng giấy dụa muốn xuống xe của cô, Hải Thiên gằn giọng hỏi lại lần nữa: "Em đã nhìn thấy cái gì? Tại sao muốn xuống xe, nếu không nói đừng hòng anh sẽ thả em"

Ánh mắt sâu đen của Hải Thiên chuyên chú nhìn cô bức ép cô đối diện với cơn sóng dữ như thủy triều lên xuống của hắn, Nguyệt Vy biết lời hẳn nói là thật cô không chịu nói hẳn sẽ không để cô đi.

Cuối cùng bao nhiêu uất ức cũng không nhịn được, Nguyệt Vy òa khóc nức nở: "Anh Thiệu Khiêm, tôi nhìn thấy anh ấy...

Hức...

Tay...

tay anh ấy bị gãy, bó bột...

anh ấy đang đi, tôi thấy rõ ràng...

hức...

anh thả tôi xuống, tôi muốn gặp anh Khiêm, xin anh, cầu xin anh"

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận