Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Chiếc còng sáng bóng lãp lánh lóe lên thứ ánh sáng kinh người xẹt qua đôi con ngươi lóng lánh nước mắt của Nguyệt Vy, khuôn mặt cô tái xanh không còn một giọt máu.

"Đừng, Hải Thiên.

Tôi sẽ nghe lời, se nghe lời mà"

Nguyệt Vy gần như van xin, nhìn thấy Hải Thiên tới gần càng hoảng loạn hơn, cô như con thú nhỏ bị thương lùi sát vào thành giường run rẩy không ngừng.

Hải Thiên lại gần, hét lên: "Tôi sẽ nghe lời, anh đừng làm vậy?"

"Nghe lời?"

Lông mày Hải Thiên nhướn cao: "Lời này em nói mấy lần rồi, anh nghe đến phát chán?"

Dứt lời Hải Thiên chẳng còn kiên nhẫn nữa, hắn kéo Nguyệt Vy lại gần, lật người cô lại, bắt lấy cổ tay trắng nõn còn lại sau lưng.

Nguyệt Vy khóc thành tiếng: "Không muốn, Hải Thiên, Hải Thiên!!!"

La thì cứ la, khóc thì cứ khóc, từ trước đến giờ Hải Thiên nào nghe theo lời cô.

Sau cùng cũng bị hắn trói lại, ép chặt vào giường, cô cứ khóc và hắn cứ đút.

Nguyệt Vy nghiến chặt rằng thì hắn bóp cảm buộc cô há miệng, Hải Thiên có cảm giác hắn đang ép cô uống thuốc độc chứ không phải là ăn cháo.

Độ bướng bỉnh lì lợm của Nguyệt Vy chỉ có tăng chứ không giảm.

Hắn không mạnh tay thì không được, người ta ăn mềm không ăn cứng, nhưng Nguyệt Vy của hẳn lại hoàn toàn ngược lại.

Mềm mỏng dịu dàng không trị được cô.

Một lát sau đó, Hải Thiên cuối cùng cũng ép Nguyệt Vy ăn hết một bát cháo đầy.

Cô tựa người vào thành giường, hai †ay bị cố định sau lưng, người không thể cử động được, vai áo lệch về một bên để lộ một mảng da thịt trắng hồng, nơi mềm mại lấp ló trước mặt Hải Thiên câu dẫn thân trí hắn.

Dáng vẻ của Nguyệt Vy bây giờ vừa yếu ớt lại vừa quyến rũ hệt như đóa hoa trắng mướt nửa khiến người ta xót thương nửa khiến người ta muốn chà đạp.

Hải Thiên sợ mình lại không kìm nén được dục vọng, vội vàng sửa lại cổ áo cho Nguyệt Vy, nhìn thấy khuôn mặt Nguyệt Vy ướt đẫm nước mắt, hẳn bỗng dưng cảm thấy có chút xót xa.

Hải Thiên bước vào phòng tắm giặt khăn mỏng sau đó ra ngoài lau mặt cho Nguyệt Vy, cô không phản kháng chỉ thỉnh thoảng bật ra vài tiếng nức nở nhỏ nhẹ, đến giờ vẫn chưa hết ấm ức, khóc không ngừng được.

Hải Thiên cầm lấy tay cô, dịch khăn lau những lòng bàn tay mềm mại của cô, rồi đến những ngón tay hồng hào múp míp.

Bàn tay Nguyệt Vy rất nhỏ nhưng ngón tay lại mũm mĩm giống như tay trẻ con, móng tay hôm trước hẳn vừa cắt nay đã mọc ra một đoạn ngăn, chỉ riêng ngón tay út là dài hơn hẳn vì lần đó đang cắt dở chừng thì Nguyệt Vy tỉnh dậy không cho cắt tiếp.

Nguyệt Vy là thế, cô bài xích tất cả sự đụng chạm của hẳn.

"Uống thuốc xong, tôi cắt móng tay cho em"

Đến giờ trên người hẳn không biết bao nhiêu là vết xước, tất cả đều do Nguyệt Vy cào cấu phản kháng mà nên, giống như con mèo xù lông vậy cứ hễ chạm vào lại đùng đùng nổi giận.

Hải Thiên thật sự không biết vì lí do gì Nguyệt Vy lại ghét cay ghét đẳng hắn như vậy? Nguyệt Vy có chút mệt mỏi, thần trí vẫn chưa tỉnh táo, không để tâm những lời hắn nói.

Mãi đến khi Hải Thiên bưng chén thuốc bắc đến bên miệng, cô mới hoàng hồn: "Cái gì vậy?"

Cô nhích người về sau, vô tình làm vòng tay siết chặt vào da thịt, đau đến tái người.

Lông mày nhăn lại một chỗ một phần vì đau, một phần vì mùi thuốc khó chịu gây mũi.

Nguyệt Vy nghiêng mặt sang một bên, tránh né chén thuốc đang tới gân, Hải Thiên lạnh giọng nói: "Quay sang đây"

Cô không nghe lời, kiên quyết từ chối: "Tôi không bị bệnh, không uống gì cả."

Hơn nữa mùi thuốc bắc rất khó ngửi, chỉ ngửi thôi đã không chịu nổi huống gì là uống vào miệng.

Hải Thiên kéo cằm cô trở lại: "Ngoan, uống cái này, tốt cho em"

"Tôi không uống"

Nguyệt Vy một mực từ chối: "

Tôi không bị bệnh"

Hải Thiên nâng cằm cô lên: "Em không bị bệnh nhưng uống cái này chúng ta sẽ nhanh chóng có một đứa con.

Đến lúc đó, em muốn gì cũng được, muốn đi đâu thì đi, muốn gặp ai thì gặp bao gồm cả Chu Thiệu Khiêm.

Được không?"

Sắc mặt Nguyệt Vy lập tức tái xanh, sợ đến môi run bần bật.

Mấy hôm trước hắn có nhắc đến chuyện tìm bác sĩ, kê đơn thuốc giúp cô nhanh thụ thai, nhưng không nghĩ nhanh như vậy mọi chuyện đã hoàn tất.

Có con với hẳn? Muốn đi đâu thì đi, muốn gặp ai thì gặp.

Cai gì chứ? Có con với hẳn rồi, cô còn có thể đi đâu, cô gặp ai đâu còn nghĩa lí gì nữa, cả đời bị trói buộc bên cạnh người đàn ông đáng sợ này vì đứa con.

Nguyệt Vy có ngốc đến bao nhiêu cũng hiểu rõ thủ đoạn của hắn.

Bờ vai Nguyệt Vy co lại một chỗ, cô cúi thấp đầu, đè nén khiếp sợ trog lòn cô cất giọng cầu xin: "Tôi sẽ không bỏ trốn nữa, cũng sẽ không...

ưm...

ưm...

ực...

ực."

Miệng chén dÍ sát bên môi, một tay Hải Thiên nâng chén thuốc dốc lên, một tay Hải Thiên giữ chặt gáy cô không cho phản kháng.

Cứ như thể bao nhiêu lời phân trần cầu xin của Nguyệt Vy nghẹn lại trong cổ họng, cô bị buộc phải nuốt xuống thứ thuốc đắng nghét, miệng lưỡi đau rát, nước mắt giàn dụa, đến khi uống hết chén thuốc cô bật khóc nức nở, đầu ngoẹo về một bên, tóc tai bê bết trên mặt, hai tay thì bị còng lại sau lưng, dáng vẻ chật vật đến xót xa.

Hải Thiên đặt chén thuốc lên chiếc bàn đầu giường, hẳn nhẹ nhàng đỡ Nguyệt Vy nằm xuống, cô giống như con búp bê vải không chút sinh khí mặc người ta muốn làm gì thì làm.

Còng tay được Hải Thiên tháo ra, hai cổ tay hăn từng vòng đỏ ửng, Hải Thiên hôn nhẹ lên đó rồi đem tay cô giấu vào chăn, giống như cất giữ một món đồ quý báu nào đó.

Căn phòng vắng lặng chì còn lại tiếng khóc ấm ức của Nguyệt Vy.

Hải Thiên cúi người xuống, hôn nhẹ lên má cô, lên vành tai trơn mượt, lên làn tóc đen, lên môi lên mũi cô như đỗ dành như trân trọng: "Đều muốn tốt cho em cả thôi.

Đợi đến khi em có thai rồi, anh sẽ cưới em làm vợ anh, chúng ta một nhà ba người sống vui vẻ hạnh phúc mãi mãi có được không?"

Nguyệt Vy không đáp lại hẳn, cô vùi mặt dưới gồi, thút thít đến tội nghiệp.

Lúc nào cũng như thể, hắn luôn hỏi cô "có được không?"

nhưng bất kể cô nói không hay có kết quả đều như nhau, suy cho cùng chỉ cần hắn muốn bất kể cô nói có hay không thì cũng chẳng thay đổi được gì.

Hải Thiên đối xử với cô như vậy so với thú cưng có khác gì nhau, hắn đem cô khóa lại bên mình, đi đâu làm gì đều phải phụ thuộc vào hẳn, bây giờ thì hay rồi, cô không muốn có thai hẳn cũng ép cô bằng được.

Nguyệt Vy từng nghĩ cô khó mang thai cũng tốt ít nhất là trong tình cảnh này nhưng hóa ra chỉ là cô nghĩ mà thôi.

Bây giờ một ngày phải uống ba chén thuốc, hắn còn mời cả bác sĩ chuyên khoa đến tận nhà chữa trị cho cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận