Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Cô càng lúc càng không hiểu được Hải Thiên, cố chấp độc đoán đến tận cùng.

Tại sao trên đời lại có một người đàn ông như vậy? Rốt cuộc cô đã làm gì sai để ông trời trừng phạt cô thế này.

Hải Thiên như tấm lưới lớn vây lấy cô, quấn chặt cô, đừng nói là phản kháng ngay cả giãy dụa cũng không thể.

Mấy ngày sau đó, những cuộc gọi đều đặn từ người nào đó liên tục gọi đến, nhiều lúc nửa đêm tỉnh giấc, cô thấy hẳn nghe điện thoại ngoài ban công, giọng nói cất lên vừa trong vừa lạnh, dù không nhìn rõ khuôn mặt hản nhưng cô biết vẻ mặt Hải Thiên không mấy vui vẻ.

Dạo gần đây,hắn trở về rất muộn, người say lướt khướt.

Nguyệt Vy có linh cảm hắn đang gặp chuyện gì đó, có lẽ là liên quan đến người phụ nữ tên Mỹ Nhi đó.

Nhưng Nguyệt Vy nào dám nhắc đến, cô sợ hắn giận lại nảy sinh thú tính hành hạ cô, bây giờ chỉ thầm cầu nguyện Hải Thiên hồi tâm chuyển ý nhận ra hành động của mình, sớm buông tha cô mà thôi.

Hôm nay, đã hơn 9 giờ tối, Hải Thiên vẫn chưa trở về, hắn không có ở nhà, từ lúc chuyển đến biệt thự mới dì Mai cũng không thấy đâu, biệt thự rộng lớn là thế chỉ có mình cô, Hải Thiên còn quá đáng đến mức nhốt cô lại trong phòng ngủ không cho ra ngoài, bây giờ cô đói đến lả người cũng không biết làm thế nào.

Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập dưới lầu, lần đầu tiên Nguyệt Vy có cảm giác mong ngóng Hải Thiên trở về như vậy.

"Cạch"

Cửa phòng mở ra, tiếng bước chân gấp gáp trầm ổn truyền đến, Nguyệt Vy lập tức nhổm người dậy.

Nhìn thấy Hải Thiên đứng ngay trước mắt, trong lòng không nén được vui mừng, hai mắt sáng rỡ lên: "Anh về rồi"

Hải Thiên có vẻ hơi mệt mỏi, hẳn nới lỏng cà vạt, từng chút tiến gần cô, ánh mắt không giấu được sự dịu dàng.

Hắn thấy Nguyệt Vy lúc này như co cún nhỏ, hai mắt long lanh lóng lánh sáng ngời nỗi mong chờ, bất quá dáng vẻ này của cô làm hẳn có chút xót xa.

Nếu không phải vì mẹ hẳn tìm đến công ty gây chuyện hắn cũng sẽ không về trễ như thế này.

Hải Thiên ngồi xuống bên mép giường, hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Lại đây nào."

Không giống như mọi khi phải đợi Hải Thiên bắt về, Nguyệt Vy ngoan như một con mèo, lập tức nghe lời, nhích nhích mông đến bên ngồi cạnh còn ngước đôi mắt long lanh nhìn hẳn.

"Hải Thiên, tôi.

"

Còn chưa nói xong, ai đó đã ngắt lời cô: "Đói rồi đúng không?"

Nguyệt Vy gật đầu lia lịa.

Hải Thiên xoa xoa đầu cô: "Chúng ta ra ngoài ăn, có được không?"

Nguyệt Vy còn tưởng mình nghe nhầm: "Ra ngoài, ra ngoài Sao?"

"Không muốn, vậy thì."

Hải Thiên nói chậm rãi, cố tình đùa cợt cô, khéo môi gợi lên nụ cười nhàn nhạt.

Nguyệt Vy thấy hắn định đổi ý, vội vã lên tiếng, cuống lên như gà mắc tóc: "Muốn, tôi muốn mà"

Bất quá, vẻ lúng túng của cô cũng quá đáng yêu đi.

Hắn nhìn Nguyệt Vy chuyên chú, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, sắc môi hồng nhuận tươi đẹp hệt như nụ hoa đang chờ người khác tới hái.

Chỉ là nụ hoa này có chút "thương tích", khóe môi vẫn còn vết máu ứ, là do hẳn mà nên.

Đêm đó ai bảo cô khóc quá làm gì, làm hắn không giữ được điên cuồng.

Bây giờ đừng nói là môi, trên người cô đã ba ngày trôi qua, nhưng dấu vết trên người cô vẫn chưa tan đi.

Đối với tình dục, trước kia chưa gặp Nguyệt Vy, hẳn không hề như vậy, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Thế nhưng, bây giờ, cô gái nhỏ khiến hắn điên cuồng.

Không cần váy đầm quyến rũ, không cần dụ dỗ khiêu khích, hắn vẫn bị cô hấp dẫn.

Hải Thiên say mê cái dáng vẻ sợ hãi rụt rè của cô khi nằm dưới thân hẳn, hắn yêu chết tiếng nức nở van xin của cô, ngọt ngào yếu ớt khiến người ta càng muốn chà đạp, càng muốn khi dê.

Cô càng khóc bên dưới càng khít khao căng chặt, càng sợ hãi bao nhiêu hẳn càng ngây dại, mê muội.

Bây giờ đây, nhìn khuôn mặt non mịn này, cả ánh mắt long lanh của cô, hắn lại nảy sinh phản ứng, thật sự muốn đè cô dưới người khi dễ một trận.

Dường như cảm nhận được ý nghĩ xấu xa của hắn, Nguyệt Vy bỗng dưng rùng mình một cái, cô cúi đầu né tránh ánh nhìn man rợ của Hải Thiên, lí nhí nói: "Tôi...

tôi đói rồi"

Nghe Nguyệt Vy nói câu này, thân trí Hải Thiên mới được kéo về, hắn mỉm cười xoa xoa đầu cô: "Được rồi, đứng dậy thay đồ chúng ta ra ngoài nào."

Bên ngoài trời đang trở lạnh, Hải Thiên chọn cho Nguyệt Vy một cái áo bông dày, bọc kín từ đầu đến chân, còn đi cả bốt bông cao cho cô.

Chiếc áo phao dày cộm bọc từ đầu đến chân, cộng thêm đôi ủng đen Nguyệt Vy béo lên trông thấy.

Nhưng cũng đáng yêu không chịu được, mũ áo phủ lông tơ bao trọn gương mặt trắng mịn, mắt to chớp chớp long lanh, môi hồng thỉnh thoảng hé ra hút hút khí, điềm đạm đáng yêu như một con cún HusKy.

Hải Thiên đang lái xe, không kìm được sang véo má một cái, cái má trơn mềm mịn màng mọng nước làm Hải Thiên không muốn buông tay, cứ mân mê mơn trớn mãi.

Nguyệt Vy sợ hắn giận lại quay xe trở về nhà nên ngoan ngoãn mặc hắn muốn làm gỉ thì làm.

Cũng may nhà hàng Hải Thiên chọn rất gần nhà, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Nguyệt Vy chớp mắt nhìn khung cảnh bên ngoài, ánh mắt sáng lên, nhà hàng đẹp như một cung điện.

Đài phun nước óng ánh trong sắc đèn rực rỡ, những tia nước bản lên không trung xa tít mắt, nhỏ nhắn li ti như kim tuyến hấp dẫn mắt người nhìn.

Hải Thiên mở dây an toàn giúp cô, sau đó nhanh chóng vòng qua mui xe, mở cửa, tự nhiên nắm lấy tay Nguyệt Vy dắt vào trong.

Đây là lần thứ hai hản dẫn cô ra ngoài ăn tối, chỉ là ăn một bữa cơm nhưng địa điểm lại xa hoa đẹp đẽ vô cùng.

Vừa vào bên trong, Nguyệt Vy đã bị sự choáng ngợp khoa trương của nhà hàng làm cho ngây ngẩn.

Còn Hải Thiên giống như rất thường xuyên đến đây, đến cả phục vụ cũng biết tên hắn, tận tình cung kính phục vụ giống như chỉ hận không thể đội hắn lên đầu luôn vậy, biểu cảm dửng dưng không có nửa điểm hứng thú.

Người đàn ông trước mắt vẫn ung dung điềm nhiên, từng cái nhấc tay nhấc chân đều tao nhã đẹp mắt, khí chất của hẳn giống như ăn sâu vào xương tủy, chính là loại khí chất trời sinh khó lòng bắt chước được.

Cũng là một động tác nhưng hắn làm lại mang một cảm giác khác, người khác làm lại mang một cảm giác khác.

Mà cảm giác Hải Thiên mang lại chính là cảm giác của người giàu có, thanh lịch sang trọng nhàn nhã như bậc quân vương.

Chỉ là gấp menu, nhưng động tác này vào tay Hải Thiên lại đẹp mắt đến lạ kì.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn chuyên chú của Nguyệt Vy, người phục vụ vừa đi, Hải Thiên quay sang nhìn cô: "Làm sao vậy?"

Nguyệt Vy không né tránh ánh mắt của Hải Thiên, bình tĩnh hỏi lại: "Anh rất giàu có...có đúng không?"

Hải Thiên đang nhấp một ngụm trà, nghe vậy thì bất chợt khựng lại, vẻ mặt thoáng qua sự ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã biến mất, hắn bật cười một tiếng, tựa như rất hứng thú với dáng vẻ tò mò này của cô.

Hải Thiên dịu dàng nhìn cỏ, hắn đặt tách xuống, cười cười nhìn cô: "Không giàu nhưng đủ sức nuôi em."

Nguyệt Vy: "...!!I Hải Thiên nhìn bộ mặt ngây ngốc của Nguyệt Vy, khóe môi gợi lên một nụ cười, ánh mắt dạt dào hứng thú: "Được rồi.

Qua đây ngồi"

Hắn không biết tại sao Nguyệt Vy lại đột nhiên hỏi vấn đề này, đến khi cô sang ngồi cạnh, hẳn lại hỏi: "Tại sao lại thắc mắc vấn đề này?"

Hắn vừa nói vừa cởi áo khoác giúp Nguyệt Vy, trong phòng có điều hòa, nhiệt độ đang cao hẳn sợ cô nóng.

Nguyệt Vy không trả lời câu hỏi của Hải Thiên, cô chỉ đáp: "Không có gì, đột nhiên thắc mắc thôi"

Hải Thiên à một tiếng, lúc này hẳn đã cởi áo khoác xong, vắt lên thành ghế sau lưng, tùy ý nói: "Em thích đàn ông giàu có không?"

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận