Màn đêm vừa xuống, trên phố ăn vặt đã sáng lên từng hàng bảng hiệu đủ mọi màu sắc, phố nướng BBQ này rất nổi danh, theo thời gian hình thành nên văn hóa đường phố độc đáo của chính mình.
Trong không khí tràn ngập lửa than cùng hương thì là lượn lờ, ven đường bày rất nhiều dãy bàn ghế bình dân, trên bàn trải thêm khăn trải bàn dùng một lần.
Dù cho khu phố này phi thường cũ kĩ, vẫn là có rất nhiều người thừa dịp trời vừa tối lái xe đến trước, cho dù phải xếp hàng cũng muốn ăn được một miếng BBQ chính tông nhất ở địa phương.
Cố Nguyên đứng cạnh một cái thùng rác, liếc mắt qua một cái thùng cắm vô số xiên tre cùng chén đũa dùng một lần đã dùng qua.
Mặt đất dưới chân kết một tầng cặn dầu màu đen, nhưng những thứ này đều không phải nguyên nhân làm Cố Nguyên nhất hít thở không thông, mà nguyên nhân thực sự chính là đám đông đen nghẹt liếc mắt không thấy điểm cuối.
Chịu đựng cảm xúc tùy thời đều có khả năng bùng phát, cậu mang theo rương dụng cụ màu trắng bạc đi vào một quán đồ nướng cũ xưa.
Cảnh sát đứng ngoài quán đồ nướng hỏi chuyện: “Lúc phát hiện án mạng mọi người đang làm gì?”
Bà chủ quán đã khóc đến trôi mất lớp trang điểm trên mặt, tóc vốn được búi lên bây giờ hỗn độn rơi rụng trên vai, bà thoạt nhìn không còn chút hơi sức nào để nói chuyện, cảm giác không gì đau đớn hơn khi tâm đã chết.
Thấy vợ không có tâm tình trả lời, ông chủ đành phải trả lời thay: “Lúc ấy tôi cùng vợ ở ngoài cửa hàng nướng đồ ăn, trong tiệm đầy khách, bận tối mắt tối mũi, để cho con gái trông em trai, con bé ở trên lầu làm bài tập, không biết tại sao thằng nhỏ lại chạy tới lầu một......”
Đôi tay ông chủ bị phỏng nặng, trên mu bàn tay nổi lên rất nhiều bọt nước lớn, ông tuy rằng không kêu đau, nhưng là nhìn ra được, trong lòng ông cực kì đau đớn.
Bên người hai vợ chồng có một cô bé đang, vóc dáng nhỏ gầy, lẳng lặng nhìn cảnh sát trong phòng, dưới mí mắt đong đầy nước, cả người đều run rẩy, thoạt nhìn đã bị dọa không nhẹ.
Trên hai bàn ăn của quán những dĩa tôm hùm đất còn tản ra mùi hương, ly bia vừa uống qua một ngụm lẳng lặng đặt lên bàn, bọt biển trên mặt còn chưa tan đi.
Khách ăn cơm khách nhân đã được cảnh sát mời ra ngoài, ở lại bên trong chỉ có cảnh sát chụp ảnh cùng tổ điều tra dấu vết hiện trường.
“Báo án chính là một vị khách ăn cơm, lúc ấy vị khách muốn tìm WC, đánh bậy đánh bạ vào phòng bếp, thấy nồi chiên bằng điện đang chiên đồ vật, mỡ bắn ở khắp nơi, liền đi ra ngoài nhắc nhở ông chủ, ông ấy đi vào phòng bếp xem xét, lại phát hiện con trai nhỏ của mình nằm ở bên trong, thời điểm vớt đứa bé lên động tĩnh quá lớn, có khách hàng phát hiện, liền lập tức báo cảnh sát.”
Lý Mông miêu tả đại khái một chút cảnh tượng ngay lúc đó.
Cố Nguyên nhìn về phía mặt đất, thi thể trên mặt đất bị vải bố trắng che lại, xem hình dáng là một đứa bé còn rất nhỏ.
Vạch tấm vải bố trắng ra, nhìn thấy là thi thể của một đứa bé chỉ khoảng hai tuổi, cơ thể bị dầu nóng làm hư nát, làn da đã mất đi kết cấu bình thường, dính nối thành một mảnh, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Bên cạnh thi thể là một cái nồi chiên điện, dầu chiên trong chảo vẫn còn hai phần ba.
Toàn bộ phòng bếp thực rộng rãi, mặt tường ốp gạch men sứ màu trắng, đối diện là một mặt tường khác được xây kèm thêm một bồn nước hình chữ nhật, trên bong có ba cái vòi nước rỉ sét, trong đó có một cái không ngừng rỉ nước tí tách.
Sâu trong phòng bếp có một lối đi nhỏ, hai bên lối đi treo một cái giá trang trí lớn, bên trên để đầy đồ vật vàng hạ cám, một bên khác treo rất nhiều bộ đồ ăn dùng một lần.
Cuối lối đi nhỏ có một cánh cửa, bên trong là cầu thang thông lên lầu hai, lầu hai là nơi sinh hoạt hằng ngày của gia đình ông chủ.
“Nạn nhân là con trai nhỏ của hai vợ chồng ông chủ, không đến hai tuổi, tính tình nghịch ngợm, ngày thường vợ chồng ông chủ đều vội vã làm việc, không có quá nhiều thời gian trông thằng bé, phần lớn thời gian đều là nó tự ngồi một góc chơi món đồ chơi.
Họ còn có một con gái lớn, 12 tuổi, vừa mới vào cấp hai, tan học về sẽ giúp trông em.
Cố Nguyên bình tĩnh nhìn thi thể trên mặt đất, nửa ngày vẫn chưa phục hồi lại được tinh thần.
“Cố pháp y, cậu có sao không?”
Lý Mông gọi cậu một chút, trong lòng buồn bực, Cố Nguyên ngày thường đều rất bình tĩnh, dù gặp được thi thể người khổng lồ hư thối cao độ cũng không nhíu mày, hôm nay cậu ấy làm sao vậy, tâm tình không tốt?
Mặc Lâm đứng ở cửa chú ý tới Cố Nguyên có chút không thích hợp, nghiêm trang đi đến trước mặt cậu: “Muốn tôi mở rương ra giúp không?”
Mặc Lâm duỗi tay lấy đi rương dụng cụ trong tay cậu, không cẩn thận đụng vào tay cậu, cậu bỗng nhiên rùng mình một chút, sau đó bỗng phục hồi tinh thần lại.
Phản ứng này nhưng thật ra khiến cảnh sát chung quanh đều hoảng sợ.
Cố Nguyên phục hồi tinh thần lại, một lần nữa nhìn về phía thi thể nhỏ bé trên mặt đất kia, tâm trí của cậu không tự giác bị đưa về 15 năm trước, thi thể trước mắt cùng hình ảnh thi thể bị đốt trọi của em gái chồng lên nhau......
Mặc Lâm cúi đầu ở bên tai cậu nhẹ giọng nói: “Đừng khẩn trương, chỉ là một khối thi thể......”
Cố Nguyên nhíu mày một chút, vì cái gì cậu cảm thấy anh ta thực hiểu biết chính mình?
Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có thuật đọc tâm?
Cậu lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng mang bao tay, mở ra rương dụng cụ, sau đó ngồi xổm xuống xem xét thi thể.
“Cha đứa bé sau khi đem con trai vớt thì phát hiện nó đã chết, lúc ấy trong phòng bếp không có ai khác, chỉ có con gái đang làm bài tập trên lầu hai.”
Ngón tay cậu chạm vào da thịt dính nhớp, mặt trên tràn ngập mỡ khét chảy ra từ da thịt, tản ra mùi vị khiến người buồn nôn, độ nóng của dầu đã rất thấp, nhưng là Cố Nguyên không có cách nào thông qua nhiệt độ thi thể để phán đoán thời gian tử vong.
Cấu trúc của làn da cùng khớp xương đều bị phá hư, cũng vô pháp thông qua thi đốm cùng thi cương phán đoán thời gian.
(Tui mới phát hiện thi đốm ở nước mình được gọi là hồ máu tử thi mọi người ạ, nhưng mình vẫn sẽ gọi là thi đốm cho gọn nhé, còn thi cương là co cứng tử thi chắc mọi người biết rồi)Cậu sờ lên phần đầu thi thể, thóp xương sọ vẫn chưa hoàn toàn khép kín, lúc này phần đầu của trẻ nhỏ cực kỳ yếu ớt.
“Anh lúc nãy nói đứa bé nhiêu tuổi?” Cố Nguyên hỏi.
“Một tuổi rưỡi.” Lý Mông trả lời nói.
(Thóp hay còn gọi là “cửa đình đầu”, nơi xương đỉnh đầu của trẻ chưa khép hết. Thời gian đóng thóp trung bình là 10-14 tháng tuy nhiên thóp vẫn có thể mở đến 18 tháng tuổi và trong một số trường hợp cực hiếm là 24 tháng)Cố Nguyên chú ý tới cái thóp trên trán nạn nhân có dấu vết lõm vào, cùng mô mềm dính liền da đầu bao vây một khối chất ngưng tụ màu đen lớn, cho dù bị dầu chiên qua, cậu cũng có thể nhận ra đây là máu bầm.
Hai môi nạn nhân dính liền vào nhau, sau khi dụng cụ tách ra, bên trong có chất dịch giống như nôn mửa, Cố Nguyên lấy ra một ít đưa đi kiểm tra.
Phần cổ cùng các bộ phận thân thể còn lại nhìn bằng mắt thường không có phát hiện tổn hại, xương cốt hoàn chỉnh, không có chỗ bất thường.
“Là ngoài ý muốn hay là án hình sự?” Lý Mông hỏi.
Cố Nguyên rời tay khỏi thi thể: “Án hình sự, mang về giải phẫu.”
Trở lại cục cảnh sát, Mặc Lâm đưa cho cậu một chai nước khoáng: “Sau này gặp chuyện không thoải mái hãy nghĩ đến tôi, nói không chừng tâm tình sẽ tốt lên một chút.”
“Phải không?” Cố Nguyên uống một ngụm nước, lại đặt trở lại mặt bàn: “Lúc giải phẫu, anh có thể đến một chút không?”
“Được? Muốn tôi hỗ trợ?”
“Ừm... Giúp tôi mặc đồ giải phẫu một chút.”
“Vậy mặc xong tôi có thể đi ra ngoài sao?”
“Không thể.”
“Được... Tôi đã biết...”
Cố Nguyên luôn luôn không thích để cho người khác hỗ trợ, nhưng hôm nay thi thể đứa bé luôn làm cậu nhớ tới em gái đã qua đời, vừa rồi lúc ở trong tiệm, vì biết Mặc Lâm đang đứng phía sau, nội tâm cậu bình tĩnh hơn một chút.
Cố Nguyên mặc tốt đồ giải phẫu, đứng trước bàn giải phẫu, Mặc Lâm đứng phía sau cậu bỗng nhiên cười một chút, chậm rãi tới gần, hạ giọng ôn nhu nói: “Đứng yên, đừng nhúc nhích.”
Cảm giác được tay Mặc Lâm chạm quần áo, Cố Nguyên bỗng nhiên nhớ tới cảm giác ngón tay anh nắm cổ chân cậu ở bãi biển ngày trước.
Mặc Lâm rũ mắt nhìn cơ thể chỉ cao đến mũi mình của Cố Nguyên, tuy rằng cậu mặc đồ giải phẫu, nhưng sau cổ vẫn lộ ra trong không khí, độ ấm ở nơi đó nhìn qua tựa hồ hơi cao, cho nên làn da đã bắt đầu phiếm đỏ nhè nhẹ.
Jầu kết của anh phập phồng lên xuống, hỏi: “Hôm nay nhiệt độ phòng giải phẫu có phải quá cao không?”
“Ảo giác của anh thôi.”
Cố Nguyên vừa nói vừa mang bao tay vào, cậy cầm lấy dao phẫu thuật, ở trước ngực thi thể cắt ra một vết.
Vì để xác định thời gian tử vong của đứa bé, Cố Nguyên cắt dạ dày ra, trong dạ dày tràn ngập lượng lớn đồ ăn.
“Đứa bé trước khi chết không lâu có ăn cơm chiều, không có trào ngược dạ dày, xem tình huống dịch dạ dày, hẳn sau khi ăn cơm một giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thực quản buồn nôn, khí quản bị đồ ăn làm tắc nghẽn, nguyên nhân chết thực sự hẳn là do hít thở không thông.”
Lý Mông nhận được báo cáo pháp y vô cùng kinh ngạc: “Ý của cậu là, đứa bé không phải chính mình ham chơi rơi vào nồi chiên mà là bởi vì khí quản bị tắc nghẽn hít thở không thông?”
“Không sai, xác thực mà nói, trước đó hẳn là phần đầu đã chịu chấn thương nghiêm trọng, ngất đi một thời gian ngắn, áp suất trong sọ não tăng cao làm phát sinh nôn mửa, dịch nôn rơi vào khí quản khiến hít thở không thông.” Cố Nguyên một bên nói một bên thu thập đồ vật, chuẩn bị về nhà tắm rửa: “Mọi người kiểm tra kỹ một chút hiện trường xem có bãi nôn không.”
“Đã biết, có tin tức lại thông báo cho cậu.” Lý Mông biết cậu phải đi về tắm rửa, giơ tay xem đồng hồ: “Thời gian không còn sớm, mấy chuyện còn lại liền giao cho tôi, trở về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì sáng mai lại nói.”
Thời điểm Cố Nguyên đang cõng cặp sách đi qua văn phòng hành lang thì thấy Mặc Lâm đang bưng cà phê dựa vào cửa văn phòng, hai cúc áo sơ mi trên cùng không buộc lại, lộ ra mảng lớn xương quai xanh, đường cong cơ bắp ở cổ bị đèn dây tóc phân chia thành hai mặt sáng tối.
Anh đứng ở đó, dẫn tới nữ cảnh sát trực ca đêm căn bản không có tâm tư làm việc của mình, ánh mắt cứ qua qua lại lại ngó tới ngó lui.
“Phải về nhà sao?”
“Ừ.”
Mặc Lâm xoay người buông cà phê, cầm lấy áo khoác: “Vừa lúc, về cùng nhau đi.”
Cố Nguyên tâm nói: Chúng ta hình như cũng không tiện đường.
Sau đó Mặc Lâm “không tiện đường” đem Cố Nguyên đưa đến đường cái, chính mình làm bộ đi mua bao thuốc lá, sau đó lại đi vòng vèo đến gara lái xe......
*
Cố Nguyên tắm xong nằm ở trên giường, chung quanh liên tục có tiếng ô tô đi qua, Cố Nguyên mang nút bịt tai cùng bịt mắt lên, nhưng chỉ cần cậu nhắm mắt lại, trước mắt sẽ hiện ra thi thể em gái bị lửa đốt trơ trọi.
Cậu bất đắc dĩ tháo xuống bịt mắt, nhìn chằm chằm trần nhà đen nhánh phát ngốc, lúc này trong đầu bỗng nhiên toát ra một câu: Gặp được chuyện không thoải mái hãy nghĩ đến tôi, nói không chừng tâm tình sẽ tốt lên một chút......
Cậu hoài nghi chính mình có phải ngốc mất rồi không, hay là tên kia ở trong lúc lơ đãng thôi miên cậu?
Mở di động lên xem thời gian, đã là 1 giờ sáng.
Đang muốn đóng di động lại, giao diện bỗng nhiên nhảy ra một cái tin nhắn.
Mặc Lâm: 【 Ngủ rồi sao? 】
Cố Nguyên: 【 Không, sao? 】
Mặc Lâm: 【 Không có gì, tìm được một bản nhạc dễ nghe, muốn chia sẻ cho cậu. 】
Trên màn hình di động nhảy ra một cái tin nhắn âm thanh, Cố Nguyên gỡ xuống nút bịt tai, đeo tai nghe lên, ấn mở tin nhắn.
Bối cảnh bản nhạc là âm thanh sóng biển đánh vào bờ cát, dần dần, tiếng đàn cello du dương như thủy triều từ tai trái vang lên, thong thả trôi đến tai phải......
Loại cảm giác này, phảng phất như đắm chìm trong ánh mặt trời bãi biển......
Cố Nguyên lưu lại bản nhạc, cài đặt thành mode giấc ngủ, mười phút sau, âm thanh dừng lại, tiếng hít thở ở trong phòng đều đều vang lên......