Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
“Anh cũng muốn!”

Vừa mới lên xe, Cố Nguyên bỗng nghe thấy Mặc Lâm nói một câu rất khó hiểu.

“Anh nói cái gì?”

Cố Nguyên không thể hiểu được ý của anh, mặc dù cậu biết anh đang nói tiếng người.

“Anh cũng muốn được em ghi số điện thoại lên tay như Ôn Tử Hàm.” Mặc Lâm nhấn mạnh, chỉ sợ đối phương nghe không hiểu.

“Anh không lưu số điện thoại của tôi?”

Mặc Lâm vốn biết kết quả sẽ như thế này, nhưng những lời của Cố Nguyên khiến anh cảm thấy còn khó chịu hơn cả trong tưởng tượng, anh bất giác cụp lông mày xuống, một người luôn thông minh như anh lại đột nhiên không biết phải làm thế nào để “bạn nhỏ” hiểu được cảm xúc hiện tại của mình.

“Hai chuyện này không giống nhau mà...” Khi Mặc Lâm ghen tuông bỗng nhiên trở nên rất ấu trĩ.

Cố Nguyên nghĩ thầm: Rốt cuộc là anh ta đang nói cái gì vậy?

Dựa theo kinh nghiệm bao năm tích cóp của Cố Nguyên, khi gặp phải những chuyện khó hiểu như vậy, hoặc là thỏa mãn yêu cầu của đối phương, hoặc là trực tiếp chạy lấy người.

Mặc dù yêu cầu của Mặc Lâm có hơi khó hiểu, nhưng cậu cũng không thấy phản cảm, vì thế rút cây bút vừa nãy ra, hỏi Mặc Lâm: “Anh muốn tôi viết ở đâu?”

Mặc Lâm sửng sốt một chút, anh không ngờ Cố Nguyên sẽ hỏi như vậy.

Anh suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó vươn lòng bàn tay phải ra: “Lòng bàn tay” Mười ngón liền tâm.

Đầu bút tinh xảo để lại một chuỗi số trong lòng bàn tay, cảm giác này chân thực đến mức Mặc Lâm có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, có thể nắm lấy.

Ngón tay của Cố Nguyên rất đẹp, khiến người ta không thể không liếc mắt nhìn thêm vài cái, hiện tại cả hai bàn tay đều đặt vào lòng bàn tay anh, cảm giác mềm mại đến diệu kỳ!

Lòng bàn tay ngứa, tim cũng ngứa.

Lòng dường như không còn khó chịu như trước, cơn ghen tuông đến bất chợt như cơn mưa rào, lúc đến như vũ bão, nhưng cũng rời đi nhanh như gió thoảng mây bay.

Anh cảm thấy bản thân có chút vô lý, chỉ là một dãy số điện thoại mà thôi, vốn không cần phải để tâm đến vậy, huống hồ Cố Nguyên làm vậy cũng hợp tình hợp lý.

Trước đây, anh luôn kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt, nhưng đôi khi ở trước mặt Cố Nguyên, anh lại đột nhiên trở nên vô cùng trẻ con.

Mặc Lâm nghiêm túc ngẫm lại bản thân trong thời gian rất ngắn, cũng tìm ra cách giải quyết những cảm xúc phức tạp này.

Nhưng khoảnh khắc Cố Nguyên rời khỏi lòng bàn tay anh sau khi viết xong số điện thoại, những cảm xúc phức tạp đó lại ùa đến...

Bàn tay không tự chủ đột nhiên nắm lấy cổ tay đối phương...

Cố Nguyên nhíu mày, cậu càng ngày càng không thể hiểu được hành vi của đối phương, vừa định mắng hai câu thì lại nghe thấy lời xin lỗi của Mặc Lâm.

Anh ta có ý gì?

Miệng thì nói xin lỗi nhưng tay vẫn nắm chặt tay mình không buông... Đối với Cố Nguyên mà nói, hành vi này tương đương với một bí ẩn chưa được giải đáp của nhân loại.

Ngón tay Mặc Lâm cứng đờ, anh buông cổ tay Cố Nguyên ra.

Nhưng sau khi buông ra, anh vẫn cảm thấy có chút...... chưa đã thèm.

Ôn Tử Hàm đứng ở lối ra của hầm để xe một lúc, nhìn hai người lái xe rời đi.

Khi xe lướt qua y, cửa sổ ghế lái bỗng từ từ hạ xuống, Mặc Lâm ló đầu ra, nở một nụ cười với y.

Sau khi Ôn Tử Hàm nhìn xuống, lại phát hiện hình ảnh trong xe hình như không được đúng lắm.

Dường như y nhìn thấy bàn tay của Mặc Lâm đang đặt trên tay Cố Nguyên, nhưng chỉ là trong nháy mắt, y thậm chí còn không kịp nhìn rõ.

Điều có thể thấy rõ ràng là tay còn lại của Cố Nguyên đang giữ chặt dây an toàn trước ngực, thậm chí vành tai còn đỏ bừng.

Ôn Tử Hàm suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân hẳn là không nhìn lầm.

Cho nên, bọn họ đã ở bên nhau sao?

Quả nhiên, mấy "đứa nhỏ" lớn lên rồi đều muốn chạy theo người khác, làm “gia trưởng” cũng chỉ có thể làm người cố vấn, không thể đả động đến quyết định của đối phương.

Ôn Tử Hàm châm một điếu thuốc, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Cố Nguyên: 【 Tên đó cũng được, ông xem làm sao đấy thì làm. 】

Gửi tin nhắn xong, y bỗng thấy trong lòng thật trống trải, dường như có một thứ gì đó đã biến mất, để rồi khi một mình bước trên lối đi an toàn vắng vẻ, y cảm thấy có chút cô đơn.

- Wattpad Masrhia-

Tay trái của Cố Nguyên bị Mặc Lâm nắm lấy, người kia chỉ lái xe bằng một tay, nhưng có vẻ cũng không bị ảnh hưởng gì.

Ngón tay Mặc Lâm cố ý đùa bỡn ngón tay trắng nõn trong tay, ngón tay trắng nõn khẽ khàng run rẫy, chủ nhân của nó lạnh lùng hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Đã nói chỉ là trị liệu, nắm tay cũng miễn cưỡng coi là một phần của trị liệu đi, nhưng sờ soạn như thế này là sao?

“Có cảm giác gì?” Mặc Lâm cười hỏi.

“Có hơi tê, và nóng nữa... Tôi có thể cảm nhận được, hôm nay đến đây là đủ rồi!”

Mặc Lâm vừa cười vừa nghe người kia miêu tả, thực ra trong lòng anh có chút khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng vẫn không chịu buông ra: "Tôi đang hỏi trong lòng em cảm thấy thế nào."

Cố Nguyên nghe xong lời này, đột nhiên muốn rút tay về, nhưng vừa định hành động đã bị Mặc Lâm giữ chặt: "Nói ra."

Chân mày Cố Nguyên cụp xuống, trong lòng dần dần dâng lên một cảm xúc xa lạ, trong nhất thời cậu không tiêu hóa được: "Tôi không thể nói ra được."

“Sao lại không nói ra được?” Mặc Lâm đột nhiên muốn cười, nhìn đối phương nghiêm túc nói những lời dễ thương như vậy dường như đã đánh trúng một điểm nào đó trong lòng anh.

“Bởi vì nói ra sẽ thấy xấu hổ sao?”

Cố Nguyên nghĩ về những lời Mặc Lâm đã nói trong đầu, và đột nhiên, cậu cảm thấy như mình đã khám phá ra một chân trời mới...

Loại cảm xúc xa lạ này chính là xấu hổ sao?

Cố Nguyên có hơi kinh ngạc.

Mặc Lâm liếc nhìn biểu hiện trên mặt Cố Nguyên, trong lòng có chút phấn chấn.

Việc trị liệu chỉ vừa mới bắt đầu, và anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng Cố Nguyên sẽ tiến bộ nhanh như vậy.

Mặc dù vai trò hiện tại của anh chỉ là bác sĩ tâm lý của Cố Nguyên, nhưng anh không muốn chỉ là một bác sĩ tâm lý đơn giản như vậy.

“Em có thể nói với anh bất cứ điều gì, đừng cảm thấy xấu hổ, anh cũng sẽ không nói với người khác.” Mặc Lâm lại bắt đầu lừa gạt bạn nhỏ.

Nhìn thấy bàn tay đối phương đang nằm yên lặng trong lòng bàn tay mình, tính chiếm hữu của Mặc Lâm cũng dần hạ xuống, cũng không hỏi thêm câu nào, dù sao "bạn nhỏ" vẫn còn cần thời gian để làm quen.

Vì bị Mặc Lâm truy hỏi, Cố Nguyên đột nhiên nghĩ đến giấc mộng tối hôm qua, cậu nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc: "Trị liệu sẽ có tác dụng phụ sao?"

Mặc Lâm không ngờ cậu lại hỏi một câu như vậy: "Tại sao em lại hỏi như vậy?"

Cố Nguyên mặt đỏ bừng: "Không có gì..."

Xe dừng ở gara dưới tầng hầm, Cố Nguyên rút tay ra, tháo dây an toàn, đẩy cửa bước xuống xe.

Trong thang máy, khi Mặc Lâm muốn nắm tay Cố Nguyên lần nữa, Cố Nguyên chỉ đơn giản đút tay vào túi, như thể biết anh muốn làm gì.

Mặc Lâm nghĩ thầm: ‘ bạn nhỏ ’ học thật nhanh, đã bắt đầu đoán được động tác tiếp theo của mình, không còn dễ lừa như trước nữa.

Sau khi trở về nhà, Cố Nguyên lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn do Ôn Tử Hàm gửi tới: 【 Tên đó cũng được, ông xem làm sao đấy thì làm. 】

Có đôi khi Cố Nguyên gặp những chuyện bản thân khó quyết định, cậu sẽ đi hỏi ý kiến ​​của Ôn Tử Hàm, y nói cũng được, vậy chắc là được.

Cố Nguyên thở phào nhẹ nhõm, đặt điện thoại xuống, đột nhiên cậu nhìn thấy áo khoác của Mặc Lâm vẫn còn trên ghế sô pha nhà mình.

Cố Nguyên suy nghĩ xem có nên mang trả hay không, nhưng nếu đích thân mang sang thì không quá giống phong cách của cậu.

Đang nghĩ ngợi, tiếng chuông cửa bỗng đột ngột vang lên.

Cửa mở ra, người nhấn chuông là Mặc Lâm: "Hình như anh bỏ quên áo khoác ở chỗ em rồi."

Mặc Lâm cũng không phải một người bừa bãi bạ đâu vứt đấy, nhưng vì muốn tìm một phương thức thích hợp để tiếp cận Cố Nguyên, anh đã cố tình để lại áo khoác của mình ở nhà cậu khi anh rời đi.

Cố Nguyên đưa áo khoác cho Mặc Lâm, anh nhận lấy chiếc áo khoác, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt hẹp dài hơi rũ xuống, trong đôi mắt sáng màu mơ hồ có một tia dịu dàng.

“Anh đã chọn một vài bộ phim tình cảm, em có muốn xem cùng không?” Mặc Lâm nói xong lại bổ sung: “Có thể sẽ có ích cho việc trị liệu.”

Cố Nguyên đúng lúc không có việc gì làm, dùng thời gian rảnh rỗi này để trị liệu thì không thể tốt hơn.

Cố Nguyên đổi giày, đi theo Mặc Lâm sang cách vách.

Mặc Lâm chuẩn bị một đôi dép lê màu trắng đặt ở cửa, nó cùng kiểu với dép của anh, nhìn qua giống như dép của một cặp vợ chồng.

Toàn bộ căn phòng theo phong cách monochrome chỉ có ba màu đen, trắng và xám, rất giống với ngôi nhà trước đây của Mặc Lâm, một cục lông mập mạp đang nằm ngửa trên chiếc ghế sô pha màu xám, bốn móng vuốt nhỏ treo lơ lửng trên không trung, trông như đang chợp mắt.

Khi Cố Nguyên đến gần, cậu nhìn thấy mèo béo đang ngủ rất say, tiếng ngáy vang vọng, trông cũng có chút đáng yêu.

Cậu duỗi hai ngón tay gãi gãi bụng mèo béo, đôi mắt to của nó chậm rãi hé ra một cái khe, sau đó lại thản nhiên nhắm lại, khịt mũi ngủ tiếp.

“Nó thường ngủ rất sâu, không dễ kêu nó dậy đâu.” Mặc Lâm đứng ở phía sau, dịu giọng nói.

Cố Nguyên quay người lại, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, cậu chỉ nhìn thấy một đường xương cằm gợi cảm.

Râu được cạo sạch sẽ, thoang thoảng một mùi thơm rất dễ chịu.

Cố Nguyên cụp mắt xuống, ánh mắt cậu dừng trên yết hầu của người kia trong giây lát.

Hình dáng yết hầu Mặc Lâm rất đẹp, kết hợp với đường cong duyên dáng của cổ, thoạt nhìn có vài phần hương vị cao lãnh cấm dục.

Yết hầu xinh đẹp di chuyển lên xuống: “Vào phòng đi, máy chiếu đã chuẩn bị xong rồi.”

Hiệu quả che sáng của rèm rất tốt, toàn bộ tường được làm thành rèm kéo như một sân khấu, máy chiếu được treo trên trần nhà, và một chiếc ghế sofa lười lớn được đặt ở vị trí tốt nhất để xem phim. Dưới ghế sofa có một tấm thảm màu xám, và một chiếc bàn thấp được kê trên sàn, với đồ ăn nhẹ và nhiều loại đồ uống chất đống trên đó.

Phía sau ghế sofa là một giá sách được làm bằng cả bức tường, các giá sách được kê với các loại sách về nhiều lĩnh vực khác nhau, một vài cuốn sách được đặt rải rác trên thảm, mang đến một bầu không khí văn học độc đáo.

Cố Nguyên cảm thấy rất thoải mái, cậu rất thích nơi này.

Mặc Lâm đóng cửa lại, ngồi xuống cách cậu không xa, anh ấn nút phát trên điều khiển, hình ảnh trên màn hình bắt đầu chạy.

Cố Nguyên không xem phim tình cảm nhiều vì cậu xem không hiểu và cảm thấy chúng rất nhàm chán.

Và sự thật chứng minh rằng bộ phim này thực sự rất nhàm chán. Nó trở nên nhàm chán đến mức cậu không thể tập trung xem được, và chỉ mới được nửa phim, cậu đã bắt đầu gật gù.

Mặc Lâm cảm thấy người bên cạnh đang không ngừng "gật đầu", vì vậy liền vươn một tay ra, đỡ lấy đầu người kia.

Khi Cố Nguyên tỉnh dậy, bài hát kết thúc của bộ phim đang phát, nhìn sang bên cạnh, cậu mới nhận ra mình đã dựa vào vai Mặc Lâm ngủ thiếp đi từ lúc nào, điều này khiến cậu có chút không thể chấp nhận được trong một lúc.

Cậu vội vàng bật dậy, cảm thấy cả người đều không được tự nhiên, cậu vươn tay định lấy một chai nước trên bàn để che đi xấu hổ.

Mặc Lâm xoa xoa cánh tay tê dại, cũng muốn lấy một chai nước trên bàn.

Hai bàn tay lại chạm nhau vì một chai đồ uống, Cố Nguyên định thu tay lại, nhưng Mặc Lâm đã nắm lấy cơ hội và giữ chặt tay cậu.

Bài hát kết thúc đột ngột chấm dứt và ánh sáng duy nhất trong phòng cũng dần mờ đi, trong bóng tối, Cố Nguyên có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của mình.

Khi cậu quay đầu lại, cậu có thể nhận ra Mặc Lâm đang nhìn cậu.

Bóng đen cao lớn đột ngột áp sát, nó dùng những ngón tay ấm áp ôm lấy khuôn mặt cậu, dịu dàng vuốt ve từng li từng tí, và cuối cùng chạm vào môi cậu...

Mặc Lâm dường như đang chờ sự đồng ý của đối phương, nhưng trong bầu không khí như vậy, anh cũng không thể nhẫn nại được lâu!

Em ấy không phản kháng, như vậy chính là đồng ý!

Cố Nguyên chớp chớp đôi mắt trong bóng tối, cậu cảm thấy hơi thở của người trước mặt đang dần trở nên nặng nề, hình ảnh này gần như trùng với hình ảnh trong giấc mơ hoang đường kia của cậu. Khi cậu chưa kịp định thần lại, môi cậu đã bị môi đối phương bảo phủ......

Nhiệt độ nóng bỏng chứa đựng hương vị độc nhất vô nhị của Mặc Lâm giữa hai cánh môi đang quấn quýt ngày càng nồng, tay Cố Nguyên hốt hoảng mò mẫm hồi lâu trên chiếc ghế sô pha lỏng lẻo, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được điểm tựa.

Nụ hôn ngày một sâu hơn, nó giống như một bài kiểm tra nhỏ của một người đã dày dặn kinh nghiệm dành cho một tay mơ.

Mặc Lâm vốn dĩ cho rằng Cố Nguyên sẽ sớm không chịu nổi, sau đó đẩy anh ra, nhưng anh không ngờ Cố Nguyên lại không làm như vậy, thậm chí cậu còn bẽn lẽn cắn một ngụm lên bờ môi anh.

Trong một khắc đó, Mặc Lâm cảm thấy mình sắp điên rồi!

*Kết thúc vụ án*
Nhấn Mở Bình Luận