*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Linh Lăng cảm thấy khoảnh khắc này rất kích thích, trong lòng cô cũng không nghĩ tới bản thân sẽ ở lại chỗ này qua đêm, nhưng ngoài miệng lại gật đầu đồng ý Vu Triều.
Con người cô hầu như luôn như vậy, ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng thì suy nghĩ và hành động thì lại trái ngược, một kiểu người cực kì mâu thuẫn.
Nhưng Tạ Linh Lăng giờ đây thật sự lười nhúc nhích, cô xốc chăn lên lăn trên giường nằm.
Phòng ngủ của Vu Triều được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ, nhìn qua giống như một phòng vip của khách sạn. Cũng không có gì để nói, nhưng nhìn vào sẽ rất dễ nhận ra đây một người đàn ông độc thân sống một mình, ngôi nhà này thiếu hơi ấm của một người phụ nữ.
Tạ Linh Lăng cũng không để tâm nhiều như vậy, ở một nơi lạ ngủ cũng không lạ giường. Hơn nữa trên giường Vu Triều có mùi của gỗ mộc nhàn nhạt dễ chịu, cô nằm xuống không lâu đúng thật là ngủ thiếp đi.
Lúc nằm ngủ cô mơ mơ màng màng tỉnh giấc, Tạ Linh Lăng cảm thấy được điện thoại di động của mình có tin nhắn gửi đến. Không để ý, cô tiếp tục nhắm mắt chìm sâu vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, Tạ Linh Lăng nhớ lại chuyện lúc trước cô cùng Vu Triều chưa làm xong, tiếp tục làm tiếp. Giấc mơ chân thật đến nỗi cô cảm thấy mình giống như thật sự cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của Vu Triều, còn có tiếng thở dốc không thể khống chế của cô. Nhưng ngay khi hai người triền miên, đột nhiên có một người lạ xông vào phòng bọn họ. Đối phương nhìn Tạ Linh Lăng hét to: “Mày là người phụ nữ thối nát, đồ không biết xấu hổ!”
Tạ Linh Lăng tỉnh dậy ngay lập tức, cả người gần như ướt đẫm mồ hôi. Cô chán ghét việc nằm mơ, rõ ràng có một số việc đã trôi qua rất lâu, nhưng không biết vì sao cơn ác mộng giống như luôn thích quấn lấy cô, làm cho cô không cách nào ngủ yên.
Tạ Linh Lăng thuận tay cầm di động lên nhìn, lúc này mới thấy tin nhắn của bạn tốt Chu Uyển gửi tới.
Chu Uyển: ”Hôm nay tớ nhận được thiệp mời của Trần Minh Húc gửi tới, là một buổi tiệc mừng tuổi con nhỏ của anh ta.”
Tin nhắn đến từ 11:30 tối qua.
Tạ Linh Lăng lúc này cũng không để ý Chu Uyển đã ngủ hay chưa, trực tiếp trả lời: “Cho dù anh ta có chết cũng không liên quan đến tớ.”
Vào lúc 2:30 sáng, Chu Uyển cũng rep tin nhắn của Tạ Linh Lăng ngay lập tức.
Con cú đêm này có lẽ hiện tại vẫn đang đọc tiểu thuyết và chơi game đây mà.
Chu Uyển: “Tớ chỉ không thể hiểu được, tại sao người đàn ông chó má này lại dơ bẩn không biết xấu hổ đến như vậy?”
Chu Uyển: ”Làm sao biết được anh ta nghĩ gì, loại người không biết xấu hổ còn gửi thiệp mời cho tớ nữa.”
Chu Uyển: ”Thành thật mà nói, tớ rất muốn đi đấy, tớ tới sẽ “Chúc phúc” cho anh ta.”
Tạ Linh Lăng gửi một cái biểu cảm:
Cô biết dựa theo tính tình đại tiểu thư Chu Uyển thì muốn chuyện gì cũng làm ra được, năm đó cũng may mắn có Chu Uyển ở bên cạnh, cô mới có thể nhanh chóng điều chỉnh bản thân.
Chuyện đã quá lâu rồi, Tạ Linh Lăng không muốn nghĩ tới nữa.
Chu Uyển cũng nhìn ra Tạ Linh Lăng cũng không muốn thảo luận nhiều về chuyện của Trần Minh Húc, vì thế cũng chuyển sang nói chuyện khác.
Chu Uyển: ”Đúng rồi, một tiên nữ như cậu sao bây giờ còn chưa ngủ thế? ”
Tạ Linh Lăng: ”Tớ vừa mới tỉnh ngủ.”
Chu Uyển: ”Gần đây thật nhàm chán, Quả vải đang chuẩn bị mang thai, cậu lại không ở thành phố A, hazzzz!”
Chu Uyển: ”Nói đi, sau này cậu thật sự không về thành phố A nữa sao?”
Tạ Linh Lăng: ”Ai nói không về chứ? Nếu cậu nhớ tớ, tớ sẽ lập tức đến ngay.”
Tạ Linh Lăng: ”Chỉ hai tiếng ngồi tàu cao tốc. Vấn đề chỉ là một câu nói mà thôi.”
Chu Uyển: ”Vậy ngày mai cậu đến chứ?”
Tạ Linh Lăng: ”Ơ…Tớ e là ngày mai không rảnh.”
Chu Uyển: ”Tớ biết cậu chỉ là nói ngoài miệng thôi!”
Chu Uyển: ‘’Thật không hiểu sao cậu về chỗ đó mở cửa hàng hoa nữa, nếu khó khăn quá tớ sẽ nuôi cậu mà!’’
Tạ Linh Lăng: ”Lòng tốt của chị em tớ sẽ nhận! Nhưng tớ phải sống bằng chính mình chứ!”
Chu Uyển: ”Hừ.”
*
Rất may đám cháy rừng không lan rộng.
Vụ cháy xảy ra là do có người đốt pháo trái phép trên núi. Ngày Tết đang đến gần, nhiều người từ nơi khác về quê để lên núi thờ cúng tổ tiên, đốt pháo các kiểu, mà đốt pháo là vi phạm pháp luật. Dù chỉ là một tia lửa nhỏ thôi, nhưng nó có thể gây ra thảm họa không thể cứu vãn.
Vu Triều chỉ phụ trách dập lửa, không phụ trách truy cứu trách nhiệm.
Đến tận sáng, đám cháy mới được dập tắt hoàn toàn. Một số nhân viên công tác ở lại để làm công việc khắc phục hậu quả, còn những người khác được trở về nghỉ ngơi trước.
Mặc dù hôm nay Vu Triều được nghỉ nhưng với tư cách là đội trưởng, anh vẫn ở lại cho đến cuối cùng. Khi mọi nguy hiểm tiềm ẩn đã được loại bỏ, anh mới lên xe cứu hỏa, cùng các đồng đội cùng nhau trở về.
Phó đội trưởng đưa cho Vu Triều một cái khăn mặt, bảo anh lau mặt.
Ngày thường Vu Triều thích sạch sẽ nhưng lúc này thì không mấy để tâm, tùy ý cầm khăn lau mặt, động tác có chút thô lỗ.
Hương vị đàn ông của Vu Triều được tỏa rất mãnh liệt, anh mặc quần áo chữa cháy màu đen, trên đầu đội một cái mũ bảo hiểm màu đỏ, trên mặt bị tro tàn nhuộm đen, tăng thêm có chút cảm thấy làm cho người ta không kiềm chế được.
Lúc sắp về đến nhà, nhà của Vu Triều ở cách khoảng một cây số thuận tiện xuống xe. Hướng của đơn vị ngược với hướng nhà của anh, với lại anh không muốn chiếm tài nguyên của đội như vậy.
Tuy rằng thức cả đêm, nhưng trạng thái tinh thần của Vu Triều vẫn còn khá tỉnh táo, ngoại trừ trên người có chút bẩn. Lúc này trời đã sáng, mấy quán bán đồ ăn sáng ven đường cũng không có bao nhiêu khách.
Vu Triều thuận tiện mua một bát xôi, hai lồng xá xíu, lại mua một phần sữa đậu nành, một phần đậu phụ ngọt. Kỳ thật anh không chắc Tạ Linh Lăng còn ở lại hay không, anh cũng không dám gọi điện thoại cho cô, thứ nhất sợ điện thoại sẽ đánh thức cô, thứ hai sợ cuộc gọi này sẽ làm anh thất vọng, vì cô đã rời đi từ lâu.
Lúc này tâm trạng của Vu Triều giống như đang chờ mở hộp pandora ra, anh mua xong bữa sáng rồi nhanh chóng đi về phía nhà mình, bước chân không chậm nhưng cũng không dám quá nhanh.
Do công việc, Vu Triều thường xuyên phải thức khuya, đảo lộn cả ngày lẫn đêm nên rèm cửa trong phòng của anh chưa bao giờ kéo ra.
Khi rèm cửa được đóng lại, không thể phân biệt được là ngày hay đêm.
Tạ Linh Lăng cùng Chu Uyển tán gẫu tới gần sáng, mãi cho đến 6 giờ rồi tiếp tục lăn ra ngủ bù. Kỳ thật lúc đó cô cũng không biết Vu Triều có về hay không, cho nên vẫn chờ đợi không ngủ. Nhưng cả một đêm trôi qua rồi, đôi mắt của cô thực sự không thể mở ra nữa.
Không biết là ngủ đến mấy giờ, Tạ Linh Lăng nghe được tiếng động, lập tức tỉnh lại. Cô là một người ngủ không sâu, đặc biệt còn trong một nơi xa lạ.
Nghe được ngoài phòng khách có âm thanh thưa thớt, Tạ Linh Lăng đoán ra nhất định là Vu Triều đã về, lập tức đứng dậy.
Ngôi nhà Vu Triều thiết kế có hai phòng một lối đi, bố cục cũng không tệ, trong nhà ngoại trừ hơi thở sinh hoạt của anh ra không có dấu vết người khác giới nào.
Tạ Linh Lăng có một tia hưng phấn ngắn ngủi, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại. Cô cảm thấy có chút buồn cười, cảm thấy giống như là một người vợ ở nhà chờ chồng bình an quay về nhà, lúc này còn rất muốn gặp anh nữa.
Đợi chờ một lúc, Tạ Linh Lăng không thấy Vu Triều vào phòng.
Anh nghĩ rằng cô vẫn đang ngủ sao?
Do dự trong chốc lát, Tạ Linh Lăng vẫn đẩy cửa phòng ngủ đi ra, chuẩn bị chủ động chào hỏi Vu Triều một tiếng
Nhưng Tạ Linh Lăng tuyệt đối không ngờ, người cô nhìn thấy không phải Vu Triều, mà là một phụ nữ trung niên dáng người cao gầy ăn mặc mộc mạc. Không cần đoán, Tạ Linh Lăng theo bản năng cảm thấy người này nhất định là mẹ của Vu Triều.
Quả nhiên.
Hai người hai mặt nhìn nhau, Tạ Linh Lăng còn mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình của Vu Triều.
Hiển nhiên Chu Thúy Nhiên nằm mơ cũng không ngờ lại nhìn thấy một phụ nữ xa lạ ở chỗ của con trai mình.
Là trưởng bối, bà ngược lại tỏ ra áy náy: “Cháu là bạn của Vu Triều đúng không? Bác là mẹ của nó.”
Tạ Linh Lăng không cảm thấy có gì đặc biệt xấu hổ, nhưng trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mắn, không phải là bạn gái của Vu Triều hay gì đó.
Diện tích căn nhà của Vu Triều chỉ hơn 90m2 nhưng trông rất rộng rãi vì sạch sẽ, ngăn nắp và không hề có sự bừa bộn.
Trong vài giây, Tạ Linh Lăng và Chu Thúy Nhiên chỉ cười nhẹ với nhau, hai người đều không nói gì
Mấy năm nay Tạ Linh Lăng đã lang thang ở các thành phố lớn, có một số kinh nghiệm trong việc nhìn người. Vừa nhìn Chu Thúy Nhiên đã biết là người tốt, ánh mắt và mũi của bà và Vu Triều cực kỳ giống nhau như đúc.
Ánh mắt một người khi nhìn người khác có thể truyền tới rất nhiều thứ, ánh mắt Chu Thúy Nhiên trong suốt, khi đối đãi Tạ Linh Lăng cũng không mang theo quá nhiều nghiên cứu tìm tòi.
Chu Thúy Nhiên là trưởng bối, bà chủ động mở miệng nói: “Hôm nay bác tới đây thuận tiện mang cho nó một ít rau trồng trong nhà. Thôi, xong việc bác cũng đi về đây, cháu không cần để ý, bình thường bác cũng không thường xuyên đến chỗ nó…”
Tạ Linh Lăng biết đối phương nhất định là hiểu lầm mình, nhưng lúc này cô cũng không tiện giải thích cái gì, thoải mái nói: “Bác ngồi xuống nghỉ ngơi đi ạ, một lát nữa cháu cũng phải rời đi. Tối hôm qua Vu Triều đột nhiên có nhiệm vụ, cho nên không có về nhà.”
Chu Thúy Nhiên thật thà phụ họa cô cười nói: “Công việc của nó có chút đặc biệt, thường xuyên không ở nhà.”
Tạ Linh Lăng trầm ngâm gật đầu: “Đúng thật vậy ạ.”
Cô không rõ ràng về công việc của một lính cứu hỏa, nhưng cũng biết một chút ít, công việc của anh rất khó khăn và nguy hiểm. Nhưng dù sao thì mối quan hệ của cô và Vu Triều cũng chỉ mới đi được nửa chặng đường nên cô cũng không quan tâm nhiều cho lắm.
Chu Thúy Nhiên thì có chút sốt ruột, sau khi bà mang rau cất vô tủ lạnh, tay còn chưa kịp rửa, lại vội vàng ra cửa đổi giày tính rời đi. Trước khi đi còn vẻ mặt áy náy quay lại nói với Tạ Linh Lăng: “Quấy rầy cháu rồi, bác đi về trước đây.”
Không ngờ mẹ của Vu Triều lại khách sáo như vậy, làm Tạ Linh Lăng đứng ngơ ra có chút xấu hổ.
Sau khi Chu Thúy Nhiên rời đi, căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Xúc động của ngày hôm qua đến bây giờ không còn bao nhiêu, Tạ Linh Lăng tỉnh táo lại có chút cảm thấy may mắn, may cô không cùng Vu Triều phát sinh chuyện gì.
Trở lại phòng ngủ thay quần áo của mình, Tạ Linh Lăng rửa mặt đơn giản xong chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài, thì lần này Vu Triều đã về.
Lúc Vu Triều ở dưới lầu có gặp phải mẹ anh, hai mẹ con nhìn vậy thật ra ngược lại không có chút khoảng cách nào.
Tính cách của Chu Thúy Nhiên là bà không bao giờ thích gây rắc rối cho người khác, ngay cả đối với con trai của mình. Mấy năm nay bà vẫn sống ở nông thôn, lần này vào thành phố mua một ít đồ đồng thời nhân tiện mang cho con trai một ít rau quả do nhà trồng. Không ngờ lại gặp được một người phụ nữ lạ mặt ở chỗ ở của con trai mình.
Ở độ tuổi Vu Triều yêu đương là chuyện bình thường, nếu có điều không bình thường chính là anh vẫn chưa yêu. Chu Thúy Nhiên không phải chưa từng sốt ruột về chuyện này, lâu ngày cũng thoải mái mặc kệ. Nhưng hôm nay lại có chút ngoài ý muốn.
Bà hiếm khi mỉm cười, quay qua nói với Vu Triều, “Bạn gái của con thật xinh đẹp.”
Tim Vu Triều đập nhanh, hỏi ngược lại mẹ: “Cô ấy không đi sao?”
Chu Thúy Nhiên vui mừng gật đầu, bà có thể nhìn thấy ánh sáng tình yêu trong mắt con trai mình, nói với anh: “Thôi mẹ đi trước đây.”
Vu Triều dừng một chút: “Con tiễn mẹ đi.”
Chu Thúy Nhiên từ chối: “Mẹ đây cũng không phải mắc bệnh Alzheimer không nhớ đường, con muốn đi theo làm cái gì? Cả đêm con đã mệt mỏi rồi, mau đi lên đi.”
“Được, mẹ đi từ từ nhé’’.