Văn Khúc Tinh rất bận, thành tích thi đại học vừa ra, hắn lại tiến vào thời kỳ bận rộn, bắt đầu vội đến mức chân không chạm đất, vậy mà thời điểm này còn phải bỏ ra chút thời gian đi đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho Thần Tài.
“A Bảo, ngươi nói cho ta biết, vì sao ngươi lại vào đây?” Văn Khúc Tinh cảm thấy tâm rất mệt, hắn là một quan văn, chỉ là một quan văn mà thôi!
Vì cái gì mà phải làm mấy chuyện này?
Vì cái gì người này có thể chân trước vừa vào bệnh viện tâm thần, sau lưng đã phải đến cục cảnh sát?
“Cái gì?” Sắc mặt Thần Tài có thể so với đáy nồi, tuy rằng chỗ này so với chỗ hôm qua bình thường hơn, nhưng mà cảnh sát cứ dò hỏi hắn lấy một trăm triệu ở đâu ra khiến hắn không thể chịu được.
Cái gì gọi là: Về vấn đề thần kinh cậu có bình thường hay không?
Cái gì gọi là: Có phải đã từng chịu kích thích hay không?
Cái gì gọi là: Tiền này lấy ở đâu ra?
Con bà nó chứ, hắn là Thần Tài! Thần Tài! Hắn nếu là không có tiền, còn có thể gọi Thần Tài sao?!
Hắn là một Thần Tài, rốt cuộc vì sao cô ta cứ phải cầu bình bình an an với hắn?
“Ta muốn đánh chết nữ nhân kia!”
Hắn không chút do dự lấy ra đại nguyên bảo, Văn Khúc Tinh lập tức ném bùa ẩn thân che giấu bản thân và Thần Tài, lúc này vẫn còn đang đứng ở cửa cục cảnh sát, mà đã gấp đến mức lôi pháp khí ra, xem ra đúng là bị chọc điên rồi!
“Ta thấy ngươi nên đi uốn nắn lại suy nghĩ lệch lạc của A Phủ đi đã, A Phủ vẫn luôn cho rằng Thần Tài là bảo hộ bình an, nghe nói ngày hôm qua ngươi giúp cô ấy giải quyết kẻ bắt cóc, làm cô ấy cho rằng tâm nguyện của mình được Thần Tài nghe thấy, đang chuẩn bị đi tạ ơn ngươi đó…” Văn Khúc Tinh lải nhải giải thích, lời giải thích này khiến Thần Tài càng nghe càng muốn dùng nguyên bảo đập chết Chiết Chi.
“Ngươi buông tha cho nguyên bảo đi.” Văn Khúc Tinh cầu xin, nguyên bảo thật sự không làm gì sai, vì sao cứ muốn làm khó nguyên bảo như vậy?
Thần Tài bình tĩnh lại, cuối cùng thu hồi nguyên bảo, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Văn Khúc Tinh: “Thời đại nào rồi? Còn dùng giấy làm phù chú?”
Trong lời nói của phú nhị đại chắc chắn luôn mang theo cảm giác ưu việt, nhưng hắn không phải phú nhị đại, hắn vẫn luôn là phú nhất đại, cho nên càng có cảm giác ưu việt hơn.
Văn Khúc Tinh nhớ tới kim thân của mình, lại nghĩ tới kim thân của Thần Tài: “Haiz, ngươi đúng là một nam nhân nông cạn.”
Thần Tài: “??”
“Xứng đáng bị A Phủ đưa vào cục cảnh sát, ngươi cứ tiếp tục tìm đường chết như vậy, ta sẽ phải tranh thủ đến nhà xác vớt người.” Văn Khúc tặc lưỡi mở miệng.
Thần Tài: “…”
Thật sự rất muốn dùng nguyên bảo đập chết những người này làm sao bây giờ?
Thần Tài cuối cùng cũng không làm như vậy, làm thế là trái với luật trời, cũng không phải ở trong phạm vi hắn có thể làm được, Văn Khúc Tinh vội vội vàng vàng tới lại vội vội vàng vàng đi.
Rốt cuộc thần tiên cũng có quy củ của thần tiên, Chiết Chi quỳ trước thần tiên là Thần Tài, phải đáp ứng nguyện vọng cầu bình bình an an của cô, Thần Tài ngoài việc phá sản có thể làm được, còn việc bảo hộ bình an này thì hơi khó. Nàng sống bao lâu, phải phù hộ bấy lâu.
Huống chi hắn cũng không phải là người chuyên nghiệp trong vấn đề này, Thần Tài cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là đáp ứng một nguyện vọng của Chiết Chi, ví dụ như phù hộ một đêm phất nhanh, sau đó sẽ cho cô trúng vé số năm trăm vạn linh tinh gì đó.
Đây là nguyện vọng có chỉ số khó khăn thấp nhất.
Nhưng không nghĩ tới người này lại sống chết không muốn hiểu!
Thần Tài vô cùng buồn rầu, buồn rầu vì không thể tiêu tiền, cực kỳ không thể tiêu tiền.
Đương nhiên Văn Khúc Tinh không biết chuyện này, nếu không có lẽ sẽ cầm cây bút đánh hắn.
Thần Tài thân là một thần tiên cẩn trọng, trầm tư suy nghĩ làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ, trình độ chuyên nghiệp có thể so với Thiên Đế, sau khi biết được buổi chiều tan làm Chiết Chi sẽ đến chùa miếu cầu khấn, vị Thần Tài mới bị xích đến đồn cảnh sát kia lập tức cảm thấy đây là một cơ hội không tồi.
Thần Tài giống như mấy tên biến thái của thế kỷ hai mươi mốt lén lút đi theo Chiết Chi, nhóc con xui xẻo vừa đi vừa gõ gõ đánh đánh, đi đường chú ý vũng nước phía trước, qua đường thì phải đợi xe chạy qua ít nhất năm trăm mét mới bắt đầu đi, dọc đường đi cẩn thận từng li từng lí, quãng đường tốn ba mươi phút, phải đi mất chừng hai giờ đồng hồ.
Hắn nhìn Chiết Chi, bỗng nhiên rất muốn biết, lúc trước cứ tám giờ rưỡi sáng đã thấy cô, rốt cuộc cô đã phải dậy từ lúc nào để đi bái Phật?
Có một tín đồ thành kính như vậy, thật ra đối với bọn họ mà nói là một chuyện tốt, bởi vì tín ngưỡng ở thế kỷ hai mươi mốt phần lớn đã bị mai một, bọn họ lại càng quan trọng việc tin vào tinh thần, còn tồn tại những tín đồ như thế này, thần tiên bọn họ cũng không đến mức suy yếu quá nhiều.
Có lẽ đây chính là sự sắp đặt từ thời viễn cổ.
Thần Tài cảm thấy suy nghĩ của mình vô cùng chính xác.
Có một tín đồ thành kính, chính là điều khiến người khác vô cùng đố kỵ.
Thần Tài liếc nhìn Chiết Chi đang quỳ trên đệm bồ trong điện, dập đầu một cái, nói đi nói lại mãi vài câu, tai thính mắt tinh như hắn tất nhiên nghe được cô đang nói cái gì.
Đối với phật Di Lặc La Hán thì cầu tài phú.
Đối với Nguyệt Lão cầu không vào luân hồi chịu khổ.
Đối với Địa Tạng vương thì cầu nhân duyên mỹ mãn?
Địa Tạng vương và Nguyệt Lão, một người Phật giáo một người Đạo giáo, cái này mà cũng có thể lầm? Đầu óc có phải bị khuyết tật hay không? Hắn đã lười nghĩ đến bộ dáng Địa Tạng vương và Nguyệt Lão lúc này rồi.
Rốt cuộc Chiết Chi cũng tới điện Thần Tài, chỉ thấy cô vô cùng nghiêm túc quỳ xuống: “Thần Tài ơi Thần Tài, tôi có cảm giác bản thân đang ngày càng xui xẻo, giống như đại nạn ập xuống vậy, có lẽ tôi sẽ không sống được bao lâu nữa, ngài có thể phù hộ tôi bình bình an an hay không?”
Thần Tài vẻ mặt đờ đẫn nhìn một màn này, trong lòng sớm đã tê liệt, hắn cuối cùng đã hiểu, đây là một tín đồ giả, rõ ràng không biết chức trách của bọn họ là gì!
Tác giả có lời muốn nói: Tín đồ giả Chiết Chi: La Hán ơi La Hán, thỉnh phù hộ tôi một đêm phất nhanh!
Thần Tài xách theo đại nguyên bảo đang trên đường tới…
------
Thần Tài và Nguyệt Lão đều là thần tiên thuộc Đạo giáo, ở chùa miếu vẫn có bọn họ ~ Thần Tài được một mình một điện riêng, miếu Nguyệt Lão và điện Thần Tài tồn tại ở rất nhiều hơn. Một mình! Cực kỳ tài đại khí thô, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ~