Chiết Chi tốn sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng vác được Thần Tài về đến nhà, không chút khách khí đem người ném ở phòng khách, giường của cô rất dễ sụp, ở đây chỉ có hai căn phòng, Vương Quế Phân một phòng cô một phòng, Vương Quế Phân là cái ấm sắc thuốc, ban ngày ra cửa nhặt rác, buổi tối về nhà uống thuốc.
Đa số thời điểm ra ngoài sẽ kêu Chi Chi, kêu đến mức Chiết Chi cho rằng chính mình là một con chuột.
Cô ngồi trên sàn nhà ở phòng khách, đoan trang nhìn người đàn ông nằm giống như con cá chết. Một góc phòng khách được mẹ cô dùng làm chỗ chứa rác nhựa. Không có sofa, vì quá chiếm diện tích. Hơn nữa cho dù có sofa, có Chiết Chi ở đây thì cũng rất dễ sụp, như thế thì khác gì tha rác về nhà, cô lười dọn dẹp.
Thần Tài âm thầm từ trong “hôn mê” tỉnh lại, lúc hắn chưa tỉnh, Văn Khúc Tinh đã giải thích mọi chuyện, yêu cầu hắn nhất định phải thay đổi Chiết Chi.
Hắn mở mắt ra nhìn vẻ mặt đạm mạc của Chiết Chi, cô rụt cổ không khác nào bộ dáng của bà ăn xin, rồi nhìn xung quanh nhà, chỉ muốn lập tức đi tìm chết.
“Anh tỉnh rồi?” m thanh của Chiết Chi truyền đến, Thần Tài không thể tiếp tục giả ngất, nằm trên sàn nhà không chịu đứng lên.
“Anh có biết vì sao ở đây chỉ có một chỗ trống như vậy không?” m thanh Chiết Chi sâu kín truyền đến, không biết có phải ảo giác hay không, Thần Tài hình như cảm thấy cô đang vui sướng khi người gặp họa.
Ánh mắt mờ mịt nhìn qua, nhìn thấy khóe môi cô gái trước mắt nhẹ nhàng cong lên.
“Mẹ tôi luôn nhặt những cái chai đó về để đây.” Chiết Chi chỉ chỉ những chai nhựa trong góc.
Thần Tài: “…”
Hắn thật sự rất muốn nhảy dựng lên, không muốn nằm trên đống rác, nhưng mà tình huống hiện tại không cho phép, Thần Tài vẻ mặt cô đơn nhìn Chiết Chi: “Thật ra, tôi có bệnh…”
“Tôi biết, anh có bệnh liên quan đến thần kinh.” Chiết Chi nhanh nhảu trả lời, bằng không vì cái gì vô duyên vô cớ nói chính mình là Thần Tài, còn đưa tiền cho cô?
Thần Tài cố nén xúc động muốn giết người, trong đầu nhớ lại Văn Khúc Tinh ngựa không ngừng vó gửi đến đây một quyển tiểu thuyết giả heo ăn thịt hổ.
“Cô đã cứu tôi, tôi muốn báo đáp cô.” Thần Tài chịu đựng buồn nôn, mặt không cảm xúc nói.
Cốt truyện của cuốn tiểu thuyết kia vô cùng đáng sợ, nữ chủ vì cảm hóa nam chủ nên giả vờ hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại nói với nam chủ rằng cô ấy muốn lấy thân báo đáp, sau đó lấy lý do thân thể không tốt khiến cho nam chủ chú ý và thương tiếc, hai người ở chung, thường xuyên qua lại rồi dần trở nên hòa hợp, lâu ngày sinh tình.
Sau đó tiến vào giai đoạn hòa thuận, nam chủ nguyện ý thỏa mãn tất cả nguyện vọng của nữ chủ, bước lên con đường ngược cẩu, rắc cơm chó đi đến đỉnh cao nhân sinh.
Văn Khúc Tinh nói với hắn, linh hoạt thay đổi vị trí, chờ hắn cùng Chiết Chi thân thiết hơn, là có thể thỏa mãn tất cả nguyện vọng của Chiết Chi.
Thần Tài có lẽ là bị Chiết Chi chọc tức điên rồi, cảm thấy chủ ý này đúng là cũng không tồi, đến nỗi vì cái gì hắn phải nhập vai nhân vật nữ chính, hắn một chút cũng không suy xét đến.
“Hả?” Chiết Chi có chút không phản ứng kịp, hiện tại cô cũng nghi ngờ bản thân vì cái gì lại đem người về đây, mấy chuyện phiền phức như vậy, cô hầu như đều không muốn xen vào.
“Không bằng, để tôi lấy thân báo đáp đi.” Thần Tài nặn ra một nụ cười so với khóc còn muốn khó coi hơn, trong tiểu thuyết miêu tả là rưng rưng chực khóc, như gần như xa, rụt rè…
Hắn không có cách nào biểu hiện ra ngoài, hắn chính là Thần Tài, đặt ở xã hội hiện đại cũng tương đương với giám đốc bộ phận tài vụ, mấy người yêu cầu một tên chuyên tính tiền đi diễn kịch?
Đúng là làm khó người khác.
Chiết Chi im lặng ba giây đồng hồ, tuy rằng người đàn ông trước mắt lớn lên rất đẹp, nhưng mà… cô là một người cực kỳ có nguyên tắc, yêu đương gì đó chưa bao giờ ở trong phạm vi suy xét: “Lấy thân báo đáp quá phí tiền.”
Thần Tài: ??
“Nếu anh trở thành bạn trai của tôi, một ngày tôi phải rút thời gian gọi điện thoại cho anh, nói chuyện qua WeChat bồi dưỡng cảm tình, một tuần hẹn hò một lần, ngày kỷ niệm ra ngoài ăn cơm, ngày nghỉ dịp lễ đi ra ngoài ăn tết, con gái vì người mình thích mà trang điểm, vì làm anh cao hứng còn phải mua quần áo mới và đồ trang điểm…” Chiết Chi bình tĩnh liệt kê.
Liệt kê đến mức Thần Tài há hốc mồm, nói đùa cái gì thế?
“Gọi điện thoại mất tiền, nói chuyện WeChat yêu cầu dung lượng, hơn nữa chơi di động sẽ dẫn tới di động hết pin, về nhà còn phải sạc nhiều lần, dẫn tới tiền điện tăng, hẹn hò quá lãng phí thời gian, tôi sẽ thiếu một cơ hội làm việc, ra cửa ăn cơm vừa tốn tiền còn tốn thời gian. Mua quần áo thì càng không cần phải nói, anh cho rằng 9.9 tệ miễn phí giao hàng rất dễ mua sao? Anh có biết cho dù là 9.9 tệ miễn phí giao hàng thì tôi cũng không có khả năng một tháng không trùng lặp hay không. Đồ trang điểm không xứng với vẻ đẹp trời sinh của tôi. Đối với người nghèo như chúng tôi, dựa vào vẻ đẹp trời sinh là tốt nhất!”
Chiết Chi bi phẫn đan xen, không chút do dự thừa nhận bản thân không có tiền.
Thần Tài đại khái chưa thấy qua người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy.
“Cho nên!” Cô hít sâu một hơi, vì để cho cuộc nói chuyện nghiêm túc một chút, cô còn ngồi dậy, đoan đoan chính chính nhìn Thần Tài.
Thần Tài bị bộ dáng đứng đắn của cô làm cho có chút hoang mang, theo bản năng hỏi: “Cho nên?”
“Cho nên, tôi không cần anh lấy thân báo đáp, anh cho tôi tiền đi.” Chiết Chi nghĩ tới xấp tiền mặt lúc tính tiền hôm nay.
Thần Tài: “…”
Cô gái này vì cái gì, trước nay đều không dựa theo kịch bản mà diễn vậy?
Đường đường một Thần Tài như hắn đưa tới cửa, vậy mà còn không bằng một xấp tiền mặt?
Hắn nổi giận, thật sự nổi giận: “Tiền không có, chỉ có người.”
“Vậy anh đi đi, tôi không cần anh báo đáp.” Chiết Chi hạ lệnh đuổi khách, chuyện lãng phí thời gian như vậy, sao phải làm?
“Không được, tôi muốn báo đáp cô!” Cái tính cách táo bạo của Thần Tài cứ thế mà bị Chiết Chi khơi ra, thở hắt một hơi.
“Tôi không cần.” Chiết Chi chê phiền phức, sinh hoạt yên bình đột nhiên nhiều thêm một người, rõ ràng chính là tai họa.