Chiết Chi nghe những lời này của Thần Tài, sững sờ ở tại chỗ, cô căn bản không nghĩ đến phương diện này: “Cố tình?”
“Chẳng lẽ cô không cảm thấy?” Thần Tài theo bản năng nhíu mày, hắn cảm thấy những việc này có rất nhiều chi tiết cổ quái, nhưng Chiết Chi sao lại không nhận ra một chút nào? Hắn tìm Văn Khúc Tinh hỏi về cuộc sống trước đó của Chiết Chi, đại khái cũng là ra cửa bị xe đâm, bị chó rượt, chậu hoa từ trên trời rơi xuống, đi đường bị gãy xương…
Không thể tưởng tượng, ùn ùn không dứt!
“Vì cái gì những việc này chỉ xảy ra ở trên người cô? Vì cái gì những việc này cứ liên tiếp diễn ra, cô chưa từng nghĩ tới sao?” Thần Tài đĩnh đạc mà nói, càng nói càng kích động, nhưng không quên hai người bọn họ đang trốn cảnh sát, chỉ có thể vừa nói chuyện vừa trốn chạy.
Sau đó không cẩn thận, đụng vào cột điện.
Chiết Chi: “…”
Thần Tài: “…”
“Đây là ngoài ý muốn!” Thần Tài lập tức phản ứng lại: “Cái này thật sự là ngoài ý muốn, cái cột điện này đặt ở đây làm gì? Khi dễ người sao?”
Chiết Chi rất muốn nói cho Thần Tài, cái cột điện kia đã đặt ở chỗ rất vắng vẻ: “Là tôi quá xui xẻo nên liên lụy anh.”
Thành thành khẩn khẩn xin lỗi.
“Cái này thật sự là ngoài ý muốn!” Thần Tài càng nghĩ càng giận: “Có ai biết lịch trình mỗi ngày của cô không?”
Thần Tài nhớ tới quyển vở trên bàn của Chiết Chi, bên trên ghi lại rất kỹ càng tỉ mỉ một loạt thời gian và nơi làm việc.
Hắn chắc chắn sẽ không hại Chiết Chi, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cái bà ăn xin lén lút kia.
Nhưng hắn không thể nói, không thể nói!
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Chiết Chi, nhìn đến mức Chiết Chi có chút đau đầu.
Chiết Chi nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn Thần Tài: “A Bảo, tôi cảm thấy, nhất định là bởi vì tôi lớn lên quá đẹp, cho nên mới làm anh có ảo giác như vậy.”
Thần Tài: “…”
Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra? Không phải đang nói thuyết âm mưu sao?
“Lớn lên đẹp, thì phải chấp nhận mọi bất công trên thế giới.” Chiết Chi bi phẫn nghĩ: “Thật ra, tôi thật sự đã… đã quen!”
Thần Tài không muốn nói chuyện, so với ở chỗ này thuyết phục Chiết Chi, còn không bằng đi tìm Li Nguyệt và Văn Khúc nghĩ cách thì tốt hơn.
Hai người bọn họ chạy một đoạn đường, công việc buổi chiều bởi vì không qua kịp, ông chủ gọi điện thoại tới mắng vốn cô.
Chiết Chi có giải thích như thế nào cũng không có tác dụng, ông chủ còn trực tiếp tắt máy, cô suy sút đứng ở ven đường: “A Bảo, tôi bị ông chủ tiễn đi rồi.”
Thần Tài: "Bị đuổi việc?”
“Đúng vậy, bị đuổi việc thì không có tiền mua thuốc cho mẹ tôi, bà có lẽ sẽ phải ho thêm một thời gian nữa.” Chiết Chi có chút đau đầu, bởi vì cô không có giấy chứng minh thân phận, không có hộ khẩu, rất nhiều chuyện muốn làm đều không thể làm, trước kia cũng muốn đi làm hộ khẩu, nhưng do Vương Quế Phân là ăn xin, cũng coi như không hộ khẩu.
Mẹ con hai người đều không có hộ khẩu, cũng không có tiền đi mua hộ khẩu, chờ có tiền thì hộ khẩu lại không cho mua nữa, cứ thế trôi qua mười mấy năm.
Thần Tài cảm giác trước mắt mình biến thành màu đen.
“Tôi cho cô tiền.” Thần Tài quen cửa quen nẻo phát bệnh, Chiết Chi hoàn toàn không có hứng thú nghe.
Đã đến lúc cần dùng tiền, Thần Tài nhẫn nại nén kích động trong lòng, thiếu tiền là chuyện tốt! Ta có tiền.
Nhưng sự thật chứng minh Thần Tài cao hứng quá sớm, chỉ thấy Chiết Chi quen cửa quen nẻo đi đến một tiệm trà sữa, gọi một ly trà sữa bốn tệ, xin nhân viên cửa hàng thêm một cái ly, hai người mỗi người một nửa.
Thần Tài hỗn độn đứng trong gió.
Vì để tránh cho quá xấu hổ, hai người bắt đầu tán gẫu.
Chiết Chi: “A Bảo, nhà anh ở đâu?”
Thần Tài: “Không nhớ rõ.”
Chiết Chi: “Anh mất trí nhớ sao?”
Thần Tài: “…”
Kết thúc câu chuyện như vậy, tư duy đúng là phát triển đến mức lợi hại.
“Anh lớn lên đẹp thế này, sao đáng thương như vậy chứ?” Bản thân Chiết Chi đáng thương muốn chết còn rảnh đi quản người khác, nguyên nhân đầu tiên đáng thương hắn là hắn lớn lên đẹp, Thần Tài không biết nên khóc hay nên cười.
Buổi chiều không cần làm việc, hai người uống trà sữa trân châu tiếp tục tán gẫu, ngay lúc câu chuyện sắp đâm vào ngõ cụt, Thần Tài phát hiện cửa hàng ở đối diện có tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng.
Thần Tài cảm thấy đây là một cơ hội cực kỳ tốt, đã đến lúc để Chiết Chi chứng kiến mị lực chân chính của bản thân!
“Đối diện có hoạt động rút thăm trúng thưởng, chúng ta qua xem thử.” Thần Tài hứng trí bừng bừng mở miệng.
Chiết Chi không có nhiều hứng thú: “Tôi quá xui xẻo, mỗi lần rút thăm trúng thưởng đều là giải an ủi, duy nhất một lần giải thưởng lớn, là người ta dán sai dãy số.”
Thần Tài đương nhiên biết Chiết Chi có bao nhiêu xui xẻo, nhưng có hắn ở đây, làm sao sẽ để cô không trúng thưởng được?
“Cô muốn cái nào? Tôi bốc cho cô.” Vẻ mặt Thần Tài chân thành, hưng phấn không thôi, đây mới là sân nhà của hắn!
“Làm gì có chuyện tốt như vậy, muốn cái gì liền có cái đó? Anh nằm mơ à?” Tuy rằng nội tâm Chiết Chi ngo ngoe rục rịch, nhưng kinh nghiệm nhiều năm nói cho cô, tuyệt đối đừng nghĩ quá nhiều.
“Cô chỉ cần nói muốn cái nào!” Thần Tài thúc giục, Chiết Chi không tình nguyện nhìn lên, lễ khai mạc cửa hàng khoa học kỹ thuật điện tử Hoa thị hôm nay, giải nhất là chuyến du lịch Paris chín ngày dành cho hai người, phần thưởng vô cùng xa hoa, giải nhì là một vạn chẵn tiền mặt. Giải ba tủ lạnh, giải bốn thưởng nồi cơm điện…
“Tôi muốn cái một vạn tệ kia.” Chiết Chi nhỏ giọng mở miệng.
Thần Tài hiểu rõ, đi theo đám đông cũng tới rút thăm trúng thưởng, Chiết Chi ở dưới chờ, trước kia cô đối với rút thăm trúng thưởng chưa bao giờ cảm thấy hứng thú, hôm nay không biết có phải vì Thần Tài hay không, cô bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ chờ mong!