Chiết Chi trở lại phòng, ngồi ở trên giường nhìn Thần Tài, cười xán lạn: “Không có gì kỳ quái, cảm tình giữa chúng tôi cũng không tốt lắm.”
Cảm tình không tốt đến mức đem toàn bộ thuốc cô mua vứt vào thùng rác.
Thần Tài không nói chuyện, bà ăn xin kia chắc chắn có vấn đề, năm đó Chiết Chi và chị gái đi cùng nhau, tại sao lại chỉ lượm về một đứa?
Vương Quế Phân hôm nay uống hết một bụng trung dược, thiếu chút nữa phun hết ra, nhưng Thần Tài chiếm lấy nhà vệ sinh chết sống không chịu ra, bà ta chỉ có thể chịu đựng ngồi trong phòng.
Vương Quế Phân dù tức nhưng chỉ có thể lôi di động ra gửi tin nhắn, nhận được tin nhắn đáp lại thì nắm chặt di động, âm thầm cắn môi, trong lòng tính xem phải chơi chết Chiết Chi như thế nào. Bà ta không nhịn được mà nghĩ nếu có một ngày mọi chuyện bại lộ, bí mật bị vạch trần, bà ta sẽ đối mặt với chuyện gì.
“Cốc cốc.” Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, cô gái cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vẻ mặt ngoan ngoãn đi mở cửa, nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì nụ cười càng thêm điềm mỹ.
“Chị, đã trễ thế này sao chị còn đứng đây?” Hoa Tư Điềm có chút nghi hoặc.
Ngoài cửa là Hoa Tư Hàm, Hoa Tư Hàm là đời thứ hai của xí nghiệp Hoa thị, cha con Hoa Tư Hàm và Hoa Cường vô cùng bận rộn, nhưng đối với đứa em gái duy nhất này, Hoa Tư Hàm vô cùng quan tâm, đi công tác trở về cho dù có mệt đến thế nào cũng phải ghé qua thăm cô một chút.
“Điềm Điềm, sao giờ này còn chưa ngủ?” Hoa Tư Hàm quan tâm mở miệng.
Hoa Tư Điềm cười đến thiên chân vô tà: “Bởi vì hôm nay chị đi công tác trở về, em đang đợi chị.”
Nụ cười Hoa Tư Hàm trong nháy mắt cứng đờ, không biết phải nói tiếp như thế nào: “Chị mang quà qua cho em, lần trước thấy em thích một bộ trang sức vòng cổ trong tạp chí, lần này đi công tác Paris chị có mua về, em xem có thích hay không?”
Hoa Tư Điềm vui mừng nhận lấy, nhìn cái vòng cổ ngọc bích kia, không rời mắt được: “Cảm ơn chị.”
“Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức khuya quá.” Hoa Tư Hàm nói với Hoa Tư Điềm mấy câu rồi rời đi, Hoa Tư Điềm vẫn luôn nhìn theo bóng dáng Hoa Tư Hàm đến khi biến mất, Hoa gia có tiền, nhà lớn nghiệp lớn, biệt thự có tổng cộng vài tầng, nhà bọn họ chỉ có ba người, mỗt người chiếm một tầng.
Hoa Tư Điềm nhìn vòng cổ ngọc bích trong tay, nhìn cổ phần Hoa Cường để lại, còn được Hoa Cường và Hoa Tư Hàm cưng chiều, cô ta siết chặt di động trong tay, cô gái kia tuyệt đối không thể tồn tại, không thể cướp đi mọi thứ thuộc về cô ta!
Hoa Tư Hàm quan sát Hoa Tư Điềm một lúc, sau đó đi tìm Hoa Cường, Hoa Cường còn ngồi ở bàn làm việc xem hợp đồng, nhìn thấy Hoa Tư Hàm đến liền nở nụ cười: “Đã về rồi sao? Đường đi có vất vả hay không?”
“Vẫn còn ổn, đường đi có mấy ngày, còn vừa đi vừa chơi, vất vả cái gì?” Hoa Tư Hàm mang đến một ly trà lớn đặt trước mặt Hoa Cường, cha con hai người ngồi mặt đối mặt, nhưng không ảnh hưởng đến không khí vui vẻ, nhìn qua vô cùng hòa hợp.
“Ba, con có một chuyện muốn nói với ba.” Hoa Tư Hàm xoa xoa cái trán, cảm thấy suy nghĩ của mình có chút không tưởng tượng nổi, nhưng mà không nói thì trong lòng lại không thoải mái.
“Hả? Có chuyện gì?” Hoa Cường buông văn kiện xuống, Hoa Tư Hàm trước nay đều không để ông có quá nhiều nhọc lòng, hiếm khi nào đến tìm ông, Hoa Cường cảm thấy có chút mới mẻ.
“Ba, ba có cảm thấy, Điềm Điềm có chút kỳ quái?” Những lời này Hoa Tư Hàm nghẹn ở trong lòng rất nhiều năm, hôm nay không biết vì sao lại nói ra, có lẽ là bởi vì thấy được Chiết Chi?
Ngay từ đầu, bởi vì Hoa Tư Hàm đánh mất Hoa Tư Điềm, mấy năm sau mới tìm được người về, nhưng lúc ấy Hoa Tư Điềm vâng vâng dạ dạ, Hoa Tư Hàm một lòng một dạ muốn bù đắp cho em gái.
Hơn nữa xét nghiệm ADN cho ra kết quả là ruột thịt, Hoa Tư Hàm và Hoa Cường đều không nghĩ nhiều, nhưng mà hành vi của Hoa Tư Điềm gần đây ngày càng kỳ quái, không chỉ muốn nhúng tay và xí nghiệp của gia tộc, mà còn muốn tiến vào hội đồng quản trị.
Cái này không phải Hoa Tư Hàm ghen ghét em gái, nhà bọn họ chỉ có hai chị em, Hoa Tư Hàm từ nhỏ đã yêu thương cô em gái này, sau này làm mất em gái cũng vô cùng áy náy, nếu Hoa Tư Điềm muốn, cô sẽ không tiếc một chút nào mà dâng lên.
Chỉ là không biết cái cảm giác kỳ quái này từ đâu tới.
“Hàm Hàm, sao con lại có suy nghĩ như vậy?” Hoa Cường có chút nghi hoặc, trên thực tế ông cũng có cảm giác như vậy, tuy rằng ông đã dốc hết sức lực chiều chuộng Hoa Tư Điềm, những vẫn luôn có cảm giác không được thân cận lắm.
Giống như luôn tồn tại một tấm màn vô hình vậy.
“Con cảm giác, con với Điềm Điềm, không có cảm giác thân cận.” Hoa Tư Hàm cúi đầu, cảm thấy bản thân thật quá đáng, nhưng cô thật sự không biết làm thế nào để thân cận với Hoa Tư Điềm, cứ cảm thấy có gì đó không giống nhau.
Có đôi khi nhìn Hoa Tư Điềm, cô sẽ sinh ra rất nhiều cảm xúc phiền chán, đặc biệt là khi Hoa Tư Điềm đòi tiến vào hội đồng quản trị, Hoa Tư Hàm cảm thấy…
Quá đáng.
Cô thật sự không biết phải hình dung cảm xúc của mình như thế nào.
“Còn nữa, hôm nay con đến lễ khai mạc cửa hàng có nhìn thấy một cô bé, con cảm giác cô ấy rất giống Điềm Điềm…” Hoa Tư Hàm không biết bản thân rốt cuộc muốn gì, cố chấp muốn nói những lời này ra: “Cô bé kia tên… tên là Chiết Chi.”
Hoa Cường nói vài ba câu đem Hoa Tư Hàm đuổi đi, bản thân lại ngồi trước bàn làm việc phát ngốc, ông cũng có cảm giác giống như Hàm Hàm, cả hai đều là con gái mình, chỉ kém nhau có hai tuổi, nhưng cảm giác thân cận lại hoàn toàn không giống nhau, ông còn nhớ rõ khi còn nhỏ, ông rõ ràng luôn yêu thương Điềm Điềm hơn…
Là từ khi nào bắt đầu không giống nhau?
Hoa Cường cũng không biết, nếu như đối với ông đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua, thì có lẽ có thể xem nhẹ, nhưng mà Hoa Tư Hàm cũng có cảm giác như vậy.
Hoa Cường lấy ra di động ra bấm bấm, cô bé tên Chiết Chi kia, ông định sẽ đi điều tra một chút.