Thần Tài nhìn qua gương nhỏ mà cảm thấy vô cùng tẻ nhạt vô vị, hiện tại cũng đã xác định được Hoa Tư Hàm chính là chị ruột của Chiết Chi, còn cái đồ giả kia vì sao lại ở trong nhà này thì tạm thời chưa biết.
Có khác thường tất nhiên là có khúc mắc.
Thần Tài lại giật giật ngón tay, làm Hoa Tư Điềm run rẩy mạnh hơn, giống như phát tác bệnh động kinh.
Li Nguyệt chớp chớp mắt: “Ngươi có thể đừng can thiệp vào hay không?”
“Ta có lý do để cảm thấy ngài đang ghen tị với ta.” Thần Tài vô cùng thần bí mở miệng, trên người Li Nguyệt có chú ấn, hoàn toàn không thể tới gần Khuê Túc.
“Hừ, đồ nam nhân thối!” Li Nguyệt lười xen vào việc người khác, tiếp tục cắn hạt dưa.
Biên độ run rẩy của Hoa Tư Điềm lớn đến mức làm Hoa Tư Hàm liên tục nhíu mày: “Điềm Điềm, em không sao chứ?”
“Không, không.” Hoa Tư Điềm khẩn trương cắn chặt hàm răng đang run lên, rõ ràng cô ta đã làm thiên y vô phùng1, rõ ràng một chút tiếng gió cũng chưa từng lọt qua, rõ ràng tố chất tâm lý của bản thân không thể kém như thế này, nhưng mà Hoa Tư Điềm thật sự không khống chế được chính mình.
“Hoa nhị tiểu thư, tôi cảm thấy cô lớn lên rất giống mẹ của tôi, tôi nghi ngờ cô chính là em gái thất lạc nhiều năm của tôi đó!” Chiết Chi đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc2, cái gì cũng dám nói.
Hoa Tư Điềm đương nhiên biết mẹ Chiết Chi là ai, chính là bà già ăn xin đó, cô ta vốn đã bình tĩnh lại, nghe thế lại càng không khống chế được bản thân, so với vừa nãy còn run rẩy kịch liệt hơn.
Li Nguyệt ngay cả hạt dưa cũng không muốn cắn nữa, hứng trí bừng bừng nhìn qua: “Ngươi đừng có chơi quá tay có được không, run đến mức muốn rụng lông rồi kìa, lỡ như treo mất thì làm sao bây giờ?”
Thần Tài có chút buồn bực, giơ tay lên ý bảo bản thân hoàn toàn chưa làm gì cả: “Cô ta tự run đó chứ.”
Li Nguyệt yên lặng nhìn thoáng qua, nếu Thần Tài cái gì cũng chưa làm, mà hàng giả kia đã run thành bộ dáng này, rõ ràng chính là chột dạ: “A Phủ vừa mới nhắc tới bà ăn xin, chẳng lẽ cái thứ đồ giả này lại là con gái bà ta?”
Thần Tài: “…”
Cái thứ cẩu huyết gì đây?
“Chẳng phải bây giờ trong giới hào môn, đôi khi cũng xuất hiện mấy kiểu như tráo con gì đó sao?” Li Nguyệt làm bạn với chuyển thế của Khuê Túc mấy ngàn năm, loại chuyện này đã thấy quá nhiều, cổ đại thì tráo con vợ cả của nhà cao cửa rộng, bây giờ thì tráo muỗng vàng hào môn.
Đổi thang mà không đổi thuốc. Đều lớn lên với tâm địa xấu xí.
Hai người im lặng không nói chuyện, trong lòng lặng lẽ phun tào phẩm vị của Tư Mệnh, rốt cuộc cái loại kịch bản phá mệnh cách này, không thể sáng tạo hơn sao?
Hoa Tư Điềm run đến phát điên, mặt cô ta trắng bệnh, trừng mắt nhìn Chiết Chi: “Cô nói hươu nói vượn cái gì! Sao tôi có thể là em gái cô? Sao tôi có thể là con gái bà ăn xin được!”
Lượng tin tức trong câu nói này quá lớn, lúc Hoa Tư Điềm phản ứng lại thì đã muộn rồi, Hoa Tư Hàm không phải ngu ngốc, nữ cường nhân sát phạt trên thương trường đâu có dễ bị lừa gạt.
Chiết Chi cũng không ngu, Hoa Tư Điềm biết Vương Quế Phân là một bà ăn xin, rõ ràng đã từng điều tra cô.
Vô duyên vô cớ điều tra cô, nếu bảo là không có việc gì thì có quỷ mới tin!
Hoa Tư Hàm tuy rằng nghe thấy Hoa Tư Điềm nói thế, nhưng tình huống hiện tại của Hoa Tư Điềm giống như thể sắp treo đến nơi, khiến cô không rảnh bận tâm nhiều như vậy.
“Điềm Điềm? Em sao vậy? Có bị nặng lắm không, chị dẫn em đến bệnh viện kiểm tra?”
Hoa Tư Điềm nói xong câu đó thì vô cùng hối hận, đang êm đẹp sao lại nói như thế chứ?
Cô ta càng sợ hãi thì càng run, mà càng run thì lại càng sợ hãi.
Hận không thể trực tiếp ngất xỉu.
Nhưng thường thì trời không chiều lòng người, Hoa Cường nghe nói Hoa Tư Hàm có mang cô gái tên Chiết Chi gặp được mấy hôm trước đến công ty làm việc, có chút tò mò nên đến ngó xem.
Bởi vì cô bé này không có hộ khẩu, không có bằng cấp cũng không có chứng minh thư, xí nghiệp Hoa thị cũng không phải công ty nhỏ, Hoa Cường biết Hoa Tư Hàm trước nay đều là dựa theo trình tự mà làm việc, đột nhiên xen vào như thế này là lần đầu tiên.
Thế nên càng khiến ông tò mò về Chiết Chi.
Nếu không phải vì buổi sáng bận họp, Hoa Cường chắc chắn đã sớm tới xem thử.
Ông đẩy cửa văn phòng Hoa Tư Hàm, nhìn thấy ba cô gái trẻ đang đứng bên trong.
Hai người trong đó là con gái của mình, một người còn lại chưa gặp qua, Hoa Cường biết cô bé chính là Chiết Chi, xuất phát từ tò mò và ham tìm hiểu, Hoa Cường nhìn qua, sau đó không thể dời mắt.
Giống, thật giống!
Hoa Cường nhìn Chiết Chi mà đỏ cả hốc mắt, cô bé tên Chiết Chi này, cực kỳ giống với người vợ đoản mệnh của ông.
Hoa Tư Điềm nhìn thấy Hoa Cường kích động như vậy, trong lòng càng thêm lo lắng, kết quả không đợi Hoa Tư Điềm nói chuyện, Hoa Cường đã mở miệng trước: “Hàm Hàm, cô bé này thật giống con…”
Lời còn chưa dứt, liền nghe được tiếng “Loảng xoảng ——” Hoa Tư Điềm hôn mê bất tỉnh.
Cả phòng lập tức luống cuống tay chân, Chiết Chi hoàn toàn không chú ý tới lời nói của Hoa Cường.
Cũng không cảm thấy Hoa Tư Hàm và mình giống nhau chỗ nào.
Cô chỉ cảm thấy ba người nhà này đầu óc đều không bình thường.
Tác giả có lời muốn nói: Chi Chi của chúng ta, mệnh vô cùng tốt! Là tiểu tiên nữ danh xứng với thực!!!!!
------
¹thiên y vô phùng: áo trời không kẽ hở, ý chỉ mọi việc đã được tính toán hết, không có sơ hở.
²đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc: không còn gì để mất, nên không có gì phải sợ hãi.