Hoa Tư Điềm ngã xuống, hai người Hoa Tư Hàm và Hoa Cường lập tức đều như phát điên, đi ra ngoài gọi người, sau đó kêu xe cứu thương, kêu bảo vệ, tìm bác sĩ gia đình, mọi thứ gần như làm cùng lúc.
Lúc Hoa Tư Hàm đang rối rắm suy nghĩ xem mình nên lái xe hay là chờ xe cứu thương thì xe cứu thương của bệnh viện đã tới, bọn họ lập tức giống như tìm được người tâm phúc, kêu người nâng Hoa Tư Điềm lên, thuận tiện cũng đưa Chiết Chi đi cùng.
Chiết Chi: “…”
Cô và cái cô Hoa nhị tiểu thư này, thật sự không thân thiết gì mà.
Chiết Chi bị một loạt thao tác này làm cho cứng họng không còn gì để nói, rõ ràng Hoa Tư Điềm vẫn đang hôn mê bất tỉnh, nhưng mà cô ta vẫn không ngừng run rẩy.
Đồ ngốc cũng biết người này đang giả bộ bất tỉnh, có lẽ chỉ có Hoa Tư Hàm và Hoa Cường là không tin thôi.
Chiết Chi cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô ngồi ở chỗ này, giống như là phông nền.
Thần Tài vẫn luôn tập trung tinh thần xem diễn, kỹ thuật diễn thấp kém như vậy, cũng chỉ có thể lừa gạt hai người quan tâm đến mức hoảng loạn kia thôi. Hắn tùy ý giật giật ngón tay, khiến cho Hoa Tư Điềm run rẩy càng kịch liệt, Li Nguyệt có chút bất đắc dĩ nhìn hắn: “Chơi vui như vậy à?”
Thần Tài nhàn nhạt giương mắt, nhìn vẻ mặt tò mò của Li Nguyệt, nói ra lời mời cực kỳ chân thành: “Cũng không tệ lắm, ngài có muốn thử một chút không?”
Li Nguyệt: “…”
Li nguyệt công chúa tỏ vẻ, sao mình có thể làm chuyện nhàm chán như vậy?
Nhưng mà thấy Thần Tài chơi tới hứng thú bừng bừng như vậy, tay nàng cũng có chút ngứa, hai người, ngươi một lần ta một lần, đem Hoa Tư Điềm lăn lộn quá sức, cô ta run đến mức còn tưởng rằng bản thân đang mắc bệnh nan y gì đó…
Đáng thương nhất chính là Hoa Tư Hàm và Hoa Cường, còn nghĩ rằng Hoa Tư Điềm bị làm sao vậy, rống một tiếng với bác sĩ trên xe.
Vẻ mặt bác sĩ nghẹn khuất, tim và mạch đập đều không có vấn đề, cô ta run cái gì, bọn họ cũng không biết mà!
Xe cứu thương cũng không có chỗ để có thể nhét hết dụng cụ y tế lên mà?
Khoảng thời gian mà Hoa Tư Điềm cứ run một cái là Hoa Cường rống một rống rất nhanh đã trôi qua.
Chiết Chi ngoan ngoãn làm phông nền, không biết vì cái gì mà bản thân phải ngồi ở chỗ này.
Tới bệnh viện, Hoa Tư Điềm trực tiếp được đưa vào phòng cấp cứu, hai người Hoa Tư Hàm và Hoa Cường sau khi biết được Hoa Tư Điềm bình an không có việc gì, cuối cùng cũng có thời gian nói chuyện đàng hoàng với Chiết Chi.
“Con tên là gì?” Hoa Cường hỏi.
Chiết Chi: “…”
Chủ tịch, đây là thời điểm ông nên hỏi chuyện này sao?
“Trong nhà còn ai?”
Chiết Chi: “…”
Ông không phải tới đây tìm tôi hỏi tội để đuổi việc sao? Ngữ khí quan tâm như vậy là chuyện béo gầy gì?
Cùng một loại câu hỏi, mấy ngày trước cô vừa mới trả lời qua một lần, không thể không nói, cha con quả là cha con, vấn đề để hỏi cũng giống nhau.
Hoa Cường nhìn cô bé trước mặt ngoan ngoan ngoãn ngoãn, cảm giác khác thường trong lòng càng thêm mãnh liệt, lớn lên thật sự là quá giống! Khiến Hoa Cường nhịn không được sinh ra cảm giác muốn thân cận.
“Cha mẹ con là ai?” Đột nhiên hỏi đến vấn đề này, đúng là có chút không được hợp lý, dựa theo tình huống bình thường, Hoa Cường sẽ không hỏi như vậy, ông chỉ thật sự là nhịn không được.
“Tôi không có cha mẹ.” Chiết Chi trả lời rất đương nhiên, tuy rằng không biết vị chủ tịch này muốn làm gì, nhưng mà cô không cảm giác được ác ý, giữ được bát cơm mới là quan trọng!
Cô biết gì nói hết, không giấu giếm nửa lời.
“Ba, em ấy không phải con gái riêng của ba sao?” Hoa Tư Hàm dùng một loại âm thanh tự cho là rất nhỏ ghé vào tai Hoa Cường để nói, nhưng mà tất cả những người có mặt có nên nghe hay không đều đã nghe rõ.
Chiết Chi: “…”
Tôi có thể coi bản thân không tồn tại hay không?
Hoa Cường nghe một câu như thế, mặt phồng lên đến đỏ bừng: “Con nói hươu nói vượn cái gì! Cái gì mà con gái riêng, ăn nói lung tung, làm… làm sao có khả năng?! Ba làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi với mẹ con chứ?”
m thanh của Hoa Cường rất lớn, Hoa Tư Hàm vốn dĩ nghĩ rằng nếu như nói nhỏ với ông, Chiết Chi coi như không nghe thấy, thì có thể xem như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng giờ nói lớn như vậy, con bé mà còn giả vờ không nghe thấy, thì có quỷ mới tin.
Hai cha con đồng thời nhìn qua Chiết Chi, vẻ mặt Chiết Chi đầy hoang mang, im lặng như gà.
Trong nháy mắt, không khí trở nên vô cùng xấu hổ.
Cũng may, bác sĩ đi ra từ trong phòng cấp cứu giải vây cho ba người họ: “Hoa nhị tiểu thư không có việc gì, chỉ là sợ hãi quá độ, hiện tại đang truyền nước, nghỉ ngơi một chút thì có thể xuất viện, nếu không yên tâm, có thể làm kiểm tra tổng quát.”
Trong lòng Chiết Chi muốn mắng người, giả bộ bất tỉnh còn có thể khám ra thành sợ hãi quá độ? Cấu tạo thân thể của mấy người phú nhị đại này có khả năng không giống với dân thường như cô.
“Thật cảm ơn bác sĩ!” Hoa Cường nước mắt giàn giụa.
Chiết Chi nhìn thấy một màn như vậy, chỉ cảm thấy cả người nổi da gà da bò: “Hoa chủ tịch, Hoa tổng giám đốc, tôi có thể đi trước hay không?”
Hoa Tư Hàm nhìn Chiết Chi, thật lòng mà nói thì cô ấy một chút cũng không muốn để Chiết Chi rời đi, cảm giác này vô cùng kỳ quái, cũng vô cùng kỳ diệu.